Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2021

CHIẾC BÓNG - Thơ Huy Văn

  


Có thể trong mắt Em tôi chỉ là một gã khờ
Sáng, chiều lo học. Tối rị mọ...làm thơ!
Tình đọng tim. Lời yêu ghi trong nhật ký
Từ dạo chia lìa, tôi cứ thế mộng mơ!

Tôi biết ngày xưa mình chỉ là gã si tình
bước ngắn, bước dài bên Em để...lặng thinh!
Tiếng lòng tôi đành nhờ mây, nhắn gió
hòa khúc tương tư, dành tặng cho riêng mình!

Vừa vào giảng đường đã mong lúc trường tan
vì mỗi bước chân đưa là một nỗi rộn ràng
Tôi sớm biết mình trước, sau, chỉ là chiếc bóng  
trải lối Em về trên dốc nhỏ, lúc chiều sang.

Có lẽ ngày xưa Em quá đỗi hiền, ngoan
như ngàn hoa khoe sắc dưới trời quang
còn tôi mãi chập chờn trong hư ảo
Ngày nhớ, đêm mơ, rồi dệt mộng đá vàng!

Nói cũng thừa! Vì lời yêu chẳng dư âm
như áng mây theo gió lướt biệt tăm
Thời gian! Ai đã ví như liều thuốc
Làm sao quên! Hay cứ thế...mãi lặng thầm!?

Biết nói gì với Em nếu gặp lại tình cờ
Dẫu sao cũng đã lắng mấy cung tơ!
Kỷ niệm chưa phai nên sẽ là hạnh phúc
khi nhớ Em và  "Đà Lạt trăng mờ"! (*)

HUY VĂN
(*) Thơ Hàn Mặc Tử

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét