Cuồng Ngâm (*)
Cánh buồm thả khắp năm Châu,
Ngược xuôi con nước biết đâu tận cùng.
Lòng biển tiếp với lòng sông,
Bọt trăng vỗ nhịp hư không vô bờ.
Nhặt khoan du mộng vào Thơ,
Một khoang vô trạo, những ngơ ngẩn sầu.
Nhịp về đâu, phách về đâu?
Lửng buông tơ trúc giang đầu trăng soi.
Gặp nhau là mất nhau rồi!
Điệu luân vũ dứt, Thơ lời dở dang.
Một trăm cái bến sang ngang,
Bến nào mà chẳng lỡ làng chiều hôm!
Thì thôi ! gối chiếc trăng ôm,
Cuồng ngâm với lớp sóng cồn lao xao!
Con sông Bờ, con sông Thao,
Hai con sông ấy xa bao dặm trường?
Chuốc đầy một chén tha phương,
Sầu lên mái tóc điểm sương bơ phờ!
Con sông Thao, con sông Bờ,
Hai con sông ấy bao giờ gặp nhau?
Chưa say, lại đã cạn bầu,
Chưa bình minh, đã tím mầu hoàng hôn.
Sóng du thuyền cũng bồn chồn,
Gió hay tiềng hú gọi hồn đỗ quyên?
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả:
Cẩn họa: “Cuồng Ngâm” Trần Quốc Bảo
BIỂN TÌNH!
Tình yêu sáng tỏ năm châu
Biển tình khát vọng nghĩa đâu tỏ cùng
Non ngàn thác đổ đầu sông
Biển mơ hòa nhập nước không xa bờ
Nàng thu trải mộng ngây thơ
Ngỡ ngàng cuộc sống lơ ngơ biển sầu
Cội nguồn lạc lối từ đâu!
Để cho nhật nguyệt đương đầu sáng soi
Thuyền yêu lệch hướng đâu rồi
Biển tình thổn thức bao lời dở dang
Dù cho bão tố ngược ngang
Ngàn hoa vẫn nở thôn làng sớm hôm
Vòng tay mở rộng ấp ôm
Biển trời rộn rã sóng cồn xuyến xao
Hằng nga lặng lẽ diễn thao
Sông ngòi chất thải biết bao đoạn trường
Mặt trời soi tỏ ngàn phương
Mà sao bóng tối phủ sương phạc phờ
Biết đâu bến, biết đâu bờ
Biết đâu hai bốn múi giờ vọng nhau
Tình khai chính nghĩa chung bầu
Tình trao hạnh phúc thắm mầu nụ hôn
Tình vươn nghĩa khí không chồn
Cội nguồn lạc lối tẻ hồn đỗ quyên..!
Đức Hạnh
19 11 2021