Tôi nắn nót viết chữ “Yêu” thật đẹp!
Bao phủ người, bao phủ trái tim tôi,
Bởi Tình Yêu là lẽ sống trên đời,
Là Hạnh phúc, là Thiên đàng hạ giới.
Kìa! muông thú, cũng biết tình đồng loại,
Huống con người, sao lại chẳng Yêu nhau!
Những hận thù, hãy xóa bỏ cho mau,
Sống vị tha, hưởng niềm vui bất tận!
Khi vào đời, hiền lành, không hờn giận,
Lúc ra đi, lòng thanh thản, xuôi tay!
Ghi được chữ “Yêu” nhật ký mỗi ngày
Ta sẽ có dòng đời: - Dòng Hạnh Phúc
Tôi Yêu quê, dù quê hương tù ngục
Đồng bào tôi, bị cộng sản đọa đầy
Giải non sông, tràn tủi nhục đắng cay
Mối Tình Quê, vẫn! trăm thương ngàn nhớ!
Ở xứ người... tuy biết rằng tạm bợ...
Song tôi Yêu tha thiết, chốn tạm dung
Đành lẽ, nơi đây là bước đường cùng,
Nhưng có ánh mặt trời soi rạng rỡ!
Đàn bướm lượn, trên dàn hoa mới nở
Ríu rít chim ca, trong khóm trúc đào
Gió vươn mình lả lướt ngọn phi lao
Muôn cảnh vật Trời cho... tôi Yêu lắm!
Và trải xuống, mối tình Thơ say đắm,
Với Yêu thương, gửi Bạn, bốn phương trời
Những hồi âm nhận được, ấm tim tôi
Nói “Yêu Thương” – lời “Thương Yêu” đáp vọng!
Em yêu ơi!... một ngày ta còn sống
Là một ngày Yêu tha thiết nồng nàn
Vươn đôi tay, ôm hết cả nhân gian
Ôm Tổ Quốc... và ôm Em Yêu dấu!
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét