Thứ Hai, 30 tháng 3, 2015

Chùm Thơ Ý Nga


THẢNH THƠI
   
Trả lời, trả vốn tốn điều khôn
Khó ổn ở đời nếu trực ngôn
Yên ổn? Vô ngôn, nuôi việc lớn!
Tâm hồn bình thản trước thua, hơn

Ý Nga, 6-2-2013


KẺ BẤT LƯƠNG  

Chuyện nhiều bán sỉ khắp nơi
Chơi chơi câu nói hại người hiền lương
Chân mười phương, vạn dặm đường
Miệng mồm tứ hướng, chẳng nhường nhịn ai

Ý Nga, 7-2-2013


QUÁN CHIẾU TỰ TÂM
*
Kính tặng cậu mợ NGÔ BẢNG
*
Trần gian chẳng phải trần…ngay
Nên người lễ, lạy, hàng ngày học tu
Học tăng đức thiện, nhân từ,
Giảm hư dục vọng, khai trừ nhỏ nhen.
Giảm bon chen, gắng tham thiền,
Hưởng bình yên, bớt ham tiền, nhọc thân.
Mệt chưa tên gọi cõi trần?

Ý Nga, 5-7-2013.
 
  

NGƯỜI MÌNH SAO KHÔNG NÓI TIẾNG TA?

Đàm đạo sơ giao toàn tiếng nào:
Việt, Miên, Ý, Đức, Thái, Tây, Lào…
Bảnh bao? Sao mới ra hoàn hảo?
Cao ngạo: “-Đồng bào!” Chút xã giao?

Ý Nga, 18-1-2013

 
HỒNG NHAN ĐA TRUÂN
*
Tặng H. và những ngưòi vợ bất hạnh
 *

-Thương Cha Mẹ để trên đầu
Thương em, tôi để trên… đầu gối thôi
Em đừng lộn xộn, ỷ ôi
Kẻo xuống… mắt cá, lại rồi thở than.
 
-Thương anh: tim để nồng nàn
Khi buồn: lên trán, đa truân duyên phần
Anh thêm mỹ nữ, cung tần,
Còn đánh đập mãi? Xuống chân, giặt mền!
May ra còn hữu dụng nên
Nuôi con, săn sóc dưới, trên vẹn toàn
Từ tim lên trán xuống chân
Vẫn luôn giữ nhịp thiện nhân cùng chàng.

Ý Nga, 11-6-2012.


TỪNG NGƯỜI HÃY GÓP SỨC!
*
Nghe hòa thượng THV nói chuyện 17-11-2012.
*
Đồng hồ tích tắc nhắc đều:
Chúng ta tích tắc ít nhiều già đi
Bình minh tiếp nối tà huy
Hoa niên vừa chớm đã thì lão niên
 
Góp gom cho lắm hão huyền
Mai về cát bụi chẳng chuyên chở gì!
Không chi hợp nhất bất ly
Khổ chi KIẾN, MẠN, ÁI, SI đua đòi?
*
Thời gian không đứng, vẫn trôi
Tuổi đời giới hạn mỗi người mỗi trăm!
Việt Nam: địa ngục tối tăm!
Thiên đàng sướng nhất chẳng lầm là đây:
Tự do ta hưởng từng ngày!
Đừng quên dân bị đọa đày cố hương!
 
Ý Nga, 17-11-2012
 
4 phiền não = ngã = kiến, mạn, ái, si.


TRĂNG THÁNG NÀY

Sân phủ tuyết, điểm lung linh ánh bạc
Đêm không đen mà vàng rực ánh trăng
Thông rộn ràng hòa trong gió kiêu căng
Sao rực sáng vờn chị hằng duyên dáng.

Ý Nga, 27-11-2012.
 

HỔNG ĐỒNG HƯƠNG, KHÔNG ĐỒNG NGHIỆP 
       
Sợ chết khiếp khi gặp “em đồng nghiệp”
Việc không làm, chuyên ăn hiếp, gian, tham
Hoài chẳng nhàm: thích tùng tứ, tụ tam
Tay nhũng lạm: sờ Bắc, Nam đều nhám.

Ý Nga, 11-2-2013
 

NHIỀU THIỆN TẠO MỘT PHƯỚC 

Đâu cần chi lời, vốn
Thiện cứ gầy nhiều hơn
Giúp người, lòng chớ sờn
Phước nhỏ tích đức lớn!

Ý Nga, 16-2-2013


CÓ GÌ TRƯỜNG CỬU 

Là bụi cát rồi sẽ về cát bụi
Mai tay xuôi, về núi để lại gì?
Nhìn người người đã lần lượt ra đi
Chân, Thiện, Mỹ học gì cho thỏa chí?

Ý Nga, 21-6-2012.

SaiGon Tình Nào có Phôi pha - Thơ Ngọc Quyên


Nỗi Nhớ Bẩy Màu - Thơ Q.Như Nguyệt


Em đi xa, em biết anh nhớ em
Em còn biết anh nhớ em nhiều lắm
Làm “người ta” hắc xì hoài..
Chắc vì anh hay nhắc
Nhắc đến em, anh thầm gọi tên em!

Anh nhớ em nhiều…
nhiều hơn là em nhớ anh
Em biết thế và nghĩ là như thế…
Nhưng có thể không anh,
có thật không, làm sao mà so sánh?
Chưa chắc đâu à, nỗi nhớ mầu xanh

Cầu vòng có bẩy mầu
Không chỉ nhớ mầu xanh bóng bẩy
Em nhớ anh rực rỡ đến bẩy mầu
Một tuần có bẩy ngày, em nhớ anh hết bẩy
Một tháng ba mươi ngày, nhớ hết cả ba mươi
Trời nắng nhớ mà trời mưa cũng nhớ
Nỗi nhớ chập chùng, nỗi nhớ chơi vơi
Từ một đến mười, em nhớ anh mười
Trời có trăng nhớ, trời đầy sao cũng nhớ

Thế cho nên ai nhớ ai hơn nhỉ
Chỉ biết rằng hai ta nhớ nhau ghê
Tình yêu mình sao quá đỗi đam mê
Nên khi xa… mình nhớ nhau hoài hủy
Em đi chơi, mỗi lần nhìn thấy “thủy”
Nước sông ngòi, thác đổ, biển cả, suối hồ, mưa…
Lại nhớ anh, em nhớ sáng chiều trưa
Nhớ khi mặt trời lên, khi mặt trời đi ngủ
Nỗi nhớ quá mông mênh, chả biết khi nào đủ
Nhớ ngập lòng, nhớ mòn mõi tim gan
Thật đó mà, em nhớ anh chứa chan

Đi nữa nhé… em đi chơi nữa nhé
Để mà còn có cớ nhớ anh nhe…
Anh đừng nói anh nhớ em sắt se
Anh đừng lo có nhiều người ngấp nghé
Trái tim em chẳng còn chỗ, e dè!

Như Nguyệt

March 28th, 2015

Thứ Năm, 26 tháng 3, 2015

GIÓ BỤI TÌNH XA...- Thơ Phạm thị Minh Hưng


Anh về lòng mừng vui khấp khởi
Mùa thu vàng lá úa tả tơi
Gió heo may thoáng lạnh chơi vơi
Bay vạt áo phai mầu năm tháng

Anh hụt hẫng, nỗi sầu lắng đọng
Đường thay tên, lối cũ thương mong
Căn nhà xưa chẳng còn ai nữa
Tình mỏi mòn, trống vắng, thinh không!

Anh nghĩ đời buồn như ảo mộng
Tiếng ve sầu khóc chuyện ly tan
Phượng rực đỏ, hàng cây trường cũ
Em đâu, áo trắng - bước tình hồng?

Chỉ còn anh, lạc loài tình mộng
Ôm ấp hình hài với nhớ nhung
Con đường xưa kỷ niệm âm thầm,
Anh hững hờ từng bước lạnh lùng...

Những cánh phượng gió bay lả tả
Như tình ta gió bụi chia xa,
Ai biết lòng người như chiếc lá
Vô tình, gió cuốn phía trời xa...

Phạm Thị Minh-Hưng.
SaiGon - Thứ 6 - 27/3/2015

NGÀY VỀ -Thơ Mặc Khách


 
Khi anh về Mùa Thu đang biến đổi
Không gian thì thầm, phố đã thay tên
Anh bước đi,trơ trọi giữa nhớ ,quên
Về đâu hở ? bơ vơ,con phố lạ
 
Khi anh về, là mất luôn tất cả
Chỉ còn Em, niềm hy vọng cuối cùng
Anh đã tìm Em khắp nẻo không trung
Im vắng quá! đường một mình lắng đọng!
 
Từng bước đi,nhìn đời như ảo mộng
Tiếng ve sầu quyện lấy bước chân đơn
Đêm thê lương,còn đâu tiếng dỗi hờn
Một mảnh hồn đau chìm trong nỗi nhớ            
 
Ôi nhớ quá, mùi hương tình bỡ ngỡ
Của đam mê say đắm một thuở nào
Cả đôi lòng cùng nhịp thở xôn xao
Nay hoang lạnh,tiếng nhạc buồn hoang vắng
 
Anh đâu hiểu, đời có nhiều vị đắng
Vui bên nhau, nào hay biết đầy vơi
Em đã cho anh, ngày tháng tuyệt vời
Yêu chưa đủ ,nên tình còn khao khát
 
Trên đường về,cả cõi lòng tan nát
Xa Em rồi, đời chẳng còn nên thơ
Linh hồn anh, đơn độc bước bơ vơ
Cuộc sống tạm, có gì mà lưu luyến.!
 
MẶCKHÁCH

Thứ Tư, 25 tháng 3, 2015

Gửi Em Chút Nắng Saigon - Thơ Trầm Vân


Mùa Hạ - Thơ Lâm Chương

Inline image


Mùa hạ nhà ta lò bát quái
Cửa mở toang thông đạt khí trời
Đêm trăn trở trong lò thịt nướng
Da rám vàng tươm mỡ mồ hôi

Mùa hạ nhà giàu đi ra biển
Ta vô rừng nằm dưới bóng cây
Mấy lão tu tiên ngàn năm trước
Chắc cũng như ta nằm ngắm mây

Không có con nai làm bằng hữu
Vài con sóc nhỏ nhảy lăng quăng
Sóc ơi ta với mi là bạn
Vui giữa rừng xanh lánh bụi trần

Tiền bạc chẳng làm ta mờ mắt
Ba ngàn tân khách của Nguyên Quân
Ký sinh bám riết vào thân trụ
Cũng chỉ vì tham một miếng ăn

Ví thử mai kia ta tuyệt mệnh
Chẳng phủi tay đời cũng sạch trơn
Sống thong dong thác không hề tiếc
Bởi ta sinh vốn đã trần truồng

Mùa hạ nhà giàu đi nghỉ mát
Ta ngồi ta ngắm một dòng sông
Hỡi ơi, con nước đi ngày ấy
Phiêu hốt mười năm bất phục hoàn

Khương Thượng ngồi câu danh với lợi
Đội nón mê áo vải chờ thời
Còn ta chẳng còn gì trông đợi
Chỉ ngồi suông ngó nước mà thôi

Kẻ sĩ ngày nay nhiều như nhặng
Không ai cầm trủy thủ qua sông
Dẫu có Yên Đan tìm đỏ mắt
Cũng không ra một kẻ sang Tần

Mùa hạ dăm ba thằng thất nghiệp
Đến tìm ta bày cuộc nhậu chơi
Bằng hữu những tên nghèo kiết xác
Uống lai rai để lãng quên đời

Con mồi khô mực dai như đỉa
Trệu trạo nhai hoài nuốt chẳng trôi
Rượu rót tràn ly mời tới tấp
Bỏ hết lo toan ngất ngưởng cười

Cười sĩ khí mặt dày râu quặp
Tranh hùng đuổi bắt một con hươu
Thiếu Lăng gò nổi đùn mây trắng
Lau sậy đìu hiu cỏ lút đầu

Rượu bốc hơi men bừng lên mặt
Việc đời xem cũng nhẹ như không
Lịch sử bao năm còn dâu bể
Huống hồ bèo nước ở trường giang

Mùa hạ nhà ta không đóng cửa
Nghe chừng sắt thép rợn xương da
Bốn phương thiên hạ còn tranh chấp
Lò lửa nhân sinh thổi tạt về.

Lâm Chương