Chủ Nhật, 22 tháng 3, 2015

Tháng Tư - Thơ Quang Huỳnh


Tháng Tư trời đất như ngừng lại,
Đêm tối phủ dày đất nước tôi.
Bắc Nam rợn một màu tang trắng,
Xương máu tràn vương vãi núi đồi.
 
Tháng Tư nước mắt chan hòa máu,
Địa ngục trần gian hiện giữa đời;
Ma quỷ xéo dầy sông núi Việt
Ác đảng lên ngôi hận ngút trời !
 
Tháng Tư mẹ khóc con ly biệt,
Đứa chết vùi thây bờ quê hương;
Đứa còn xơ xác thân tù tội,
Nước mất, nhà tan lắm đoạn trường.
 
Tháng Tư chít vội đầu tang trắng,
Mái tóc thanh xuân của vợ hiền,
Người lính một đi không trở lại,
Máu đào tô sử Viêt thiêng liêng.
 
Tháng Tư máu lệ vùng kinh tế,
Dựng thời đồ đá lại nhân gian.
Cấm chợ, ngăn sông, thiêu sách vở;
     Độc ác còn hơn chuyện Thủy Hoàng 
 
Tháng Tư đoàn trẻ con ngơ ngác,
Bỏ lớp, bỏ trường lên xứ xa,
Cuốc xẻng cầm tay con lẫn mẹ,
Tháng ngày hiu hắt nhớ mong cha.
 
Tháng tư nước mắt không ngừng chảy
Oán hận dân tôi đã ngút trời;
Năm tháng dần qua đêm vẫn tối,
Lòng người tan tác biết sao vơi !
 
Tháng Tư bầy chó lên bàn độc,
Đem luật rừng xanh áp bức người;      
Súng đạn, còng tay làm kinh điển
Gieo rắt oan khiên, khủng bố đời !
 
Tháng Tư kể mãi không vơi chuyện,
Chẻ trúc Nam sơn viết chẳng cùng;
Biển Thái nghìn năm không gội sạch
Tội ác Cộng nô _ lũ độc trùng !
 
 
         QUANG HUỲNH
            ( 5/5/2011)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét