Thứ Tư, 22 tháng 6, 2016

MƯỜI NĂM VỚI NGƯỜI - Thơ Như Thương - Đặng Hoàng Sơn (hoạ)


Mười năm phóng túng với Thơ
Với Người, tròn khuyết đôi bờ gần xa
Chao lòng trăm nỗi xót xa
Đem thơ lên núi đợi trà tri âm

Núi còn vọng lại lời ngâm
Để câu thơ sẽ lặng thầm ngàn sau
Lỡ mai tình bạc tóc màu
Đâu còn xanh biếc thuở đầu ngày  xưa

Ước gì ta vẫn như chưa...
Chưa từng lặn lội nắng mưa với tình
Về thôi ta mãi một mình
Về nơi ở trọ ngắm quỳnh nửa đêm

Mượn vay giây phút êm đềm
Chuốc Thơ, chuốc rượu say mềm môi ta
Thuyền hoa nở trắng ngọc ngà
Ngả nghiêng Trời Đất tưởng là đóa tiên

Em ơi, ta hóa cuồng điên
Vai em vuông lụa cõi riêng của tình

Như Thương
(Viết cho Tháng Sáu)


MƯỜI NĂM ẤP Ủ TÌNH THƠ

Mười năm ấp ủ tình - thơ
Thơ - tình say đắm cơn mơ địa đàng
Em ơi sao nỡ phụ phàng
Đem thơ lên núi, lỡ làng tình ta?

Còn ai dưới ánh trăng ngà
Cùng anh ngâm vịnh, ngắm tà huy bay?
Mười năm ôm ấp hình hài
Nghìn năm còn nhớ vòng tay nhiệm mầu

Dìu nhau qua cuộc bể dâu
Núi vang tiếng nấc, rừng sâu gọi mời
Em về, liền cánh chim trời
Cho hồn ta khỏi mù khơi hoang đàng

Mười năm tình nặng vương mang
Em đi để lại bẽ bàng cho tôi
Hãy về cho hết đơn côi
Cho Thần Tình Ái lên ngôi thiên đình

Bên nhau trọn kiếp phù sinh
Thơ - tình mình sẽ hiển linh trọn đời.

ĐHS.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét