Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

Chùm thơ Đông Hương Tôn Nữ

CÓ PHẢI EM

  
có  phải em tâm hồn không thích thoát
bởi vì anh nắm hết cuộc tình này
từ khởi sinh đến hôm nay tóc bạc
uốn cong theo chiều chiếc bóng trăng trôi
*
có phải em, dấu ấn cho tiền kiếp
trên phím đời thơ ấu tuyệt đam mê
tự hồng hoang có thể mình duyên nghiệp
nợ tim anh nên chưa dám quay về
*
có phải em, mùa Thu xanh thuở ấy
vườn vô biên hoa ưu ái diễm kiều
như con bướm ẩn hình sau mặt lá
cánh nhuộm hồng khi chạm phải tay yêu
*
có phải em, hạt mưa bay nho nhỏ
rơi xuống đời trong hồ nước thơ anh
em không hay hạt mưa em nước mắt
nhũn trang rồi, giấy thấm ướt, mong manh
*
có phải em, lửa diệm xưa bùng dậy
đốt chiêm bao anh cho cháy thành tro
rài trên gió theo mây ngàn hồ hải
mỗi trăm năm về giao ngộ vài giờ
 
đht

 

hôm nay qua cổng mặt trời
bỗng dưng nhớ quá giọng người năm xưa
buồn nhiều nên tim ướt mưa
mắt ngời lúc sáng, buổi trưa kéo màn
*
bước theo mặt trời, lang thang
Đông Tây, Nam Bắc điạ đàng quanh co
Phải tôi, biển sóng vỗ bờ
Trái tôi, rừng núi già vì đợi mong
*
nhớ Người ươm hạt mơ hồng
bảo trăm năm sẽ cao bằng tình ta
lời xưa huyền thoại đã xa
dư âm ở lại chạm va...vỡ rồi
*
bóng ai qua cổng mặt trời
dưng không lại nhớ dáng người tri âm...
 
đht
  
đi tìm một nửa hồn tôi mất
thất lạc từ mùa Thu lá xanh
của Hạ còn dư vài thao thức
mượn đỡ lời thơ để thở than
*
tìm khắp bao lâu rồi chưa thấy
lòng cũng bộn bề theo tháng năm
tôi trôi nổi giữa giòng sông lệ
xuôi ngược trường giang tự hồng hoang
*
khoảng trống cõi riêng giờ thật vắng
ngay cỏ vườn nay cũng ngậm ngùi
bóng tôi chạm phải vào phai nắng
bạc thếch như màu tóc trắng vôi
*
đi tìm lại nửa tim người tặng
ngày tôi vừa biết nhận ân tình
ngày tuổi môi tôi vừa hồng thắm
chưa chạm môi người, hương mới tinh
*
tâm sự chưa hồi hương, biền biệt
lòng vòng, lẫn quẫn cạnh thời gian
hôm qua quá trẻ nên chưa biết
một nửa hồn kia là phù vân...
 
đht
 
  
nắng chiều lở hẹn giòng sông ngọc
sợ tóc mây bay sẽ bạc màu
sợ gió lưng trời không dáng vóc
sợ lòng khói sóng nhạt phai mau
*
nắng quên dĩ vãng, ngồi ngơ ngẩn
đâu là địa phận giữa ngày - đêm
hình như sương phủ vây ngày tháng
chỉ nỗi mơ hồng quên mất tên
*
mây ngàn lửng thửng,  buồn khôn tả
oằn cánh chùng theo gió, vượt rừng
bóng Hạ quay đầu làm mặt lạ
xua cảm trầm Xuân không tiếc thương
*
rồi mai nỗi nhớ xa lăng lắc
cảm xúc ngày xưa biết còn vương
hay gửi cho hoàng hôn di chúc
ta: nắng chiều tàn nhạt mất hương
*
 lở hẹn với em, giòng ngọc bích
thời gian xuôi mãi, sợ không về
ta với em chừ  thiên cổ tích
một thời kỷ niệm rất đam mê
*
một thuở đam mê chưa mất dấu
ta với em làm sao dễ quên
 
đht

ĐÊM ĐẦU MÙA HẠ

  
em yên lặng, đêm nay đầu mùa Hạ
cúi nhìn mình tựa cửa, chợt chơi vơi
lại cũng gió quên đường đi của gió
nên phong thư người nhờ gửi lạc rồi
*
anh trong em, hay là anh chưa có
nghe trong thơ tiếng bước nhẹ ai về
anh dư ảnh - hay chỉ là di cổ
một cuộc tình cổ tích đêm si mê
*
đã một thuở em tìm anh ở đó
tận đáy hồn tình cảm một mùa Thu
chắp cánh mơ, em lạc vào huyền thoại
lang thang trời, em chiếc lá mục du
*
mắt em bạc như màu sương sa núi
ánh thì thầm: đâu rồi cõi thiên nhai
con suối thơ, xuôi giòng, hôn môi sỏi
lạc môi em, say trọn triêu đêm dài
*
em ngồi chờ, nghe lặng im rơi rụng
đêm tròn trăng, rỡ nguyên cả tinh cầu
ngọn đèn núi lung linh từ muôn thuở
soi ngõ về một cõi chỉ riêng nhau
 
đht
 
 
 
em đi qua thành phố
lòng bàn chân nát nhử
guốc mộc hờn, than thở
nguyên một đời tương tư
*
em sợ mình lỗi hẹn
trời lại rưng rưng mưa
tà thôi bay, bẽn lẽn
ướt hết rồi, dị chưa !
*
mưa hoài làm bong bóng
chết đưối dưới chân em
lá năm xưa rũ rượi
buồn vui cũng một mình
*
con sóc ôm tượng đá
ngây ngô buồn trên vai
nhớ như chưa từng nhớ
người cho ăn trên tay
*
mùa này mùa du khách
toàn mặt lạ không quen
chỉ quen tiếng tí tách
mưa đượm buồn không anh
 

đônghươngtônnữ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét