Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2016

TƯỞNG ÐÂU ÐÓ THÂN BỒNG BỀNH PHIÊU LÃNG - Thơ nguyễn phan ngọc an



Nửa cuộc đời tôi đi tìm mộng mị
Ðem tuổi xuân xanh treo giữa lưng trời
Tung cánh chim bay lướt sóng trùng khơi
Nơi hải đảo, nơi cù lao phong thủy…

Tưởng nơi đó là thiên đường tri kỷ
Thêm sắc hương tô vẻ đẹp hằng nga
Mơ với trăng và mộng với ngàn hoa
Say với bướm dập dìu muôn cánh lượn

Tôi nào hay đặt niềm tin lạc hướng
Cho phù dung mau chớm nở vội tàn
Ðể thuyền tình tôi lỡ chuyến đò ngang
Tôi tiếc nuối, muôn vạn lần tiếc nuối

Sóng lòng tôi đang ngổn ngang trăm mối
Ðường tơ nào con nhện đã giăng dây
Bao nhiêu năm hồn chịu cảnh lưu đày
Cho ngã rẽ tình yêu vào tăm tối …

Tôi nào biết đường tình muôn vạn lối
Bước lạc loài trong vũng tối bình yên
Hãy quên đi những giây phút lụy phiền
Gom nhặt lại chuyện thần tiên mơ ước

Giữa đại dương ta bắc cầu Ô Thước
Tay đan tay ngây ngất dáng kiêu sa
Em thơ ngây trong tha thướt lụa là
Trời tháng bảy hồng thêm vầng nhật nguyệt

Cho nhau đi những ân tình tha thiết
Ðêm trũng sâu trong hoang vắng dị thường
Ðợi chờ ai, hỡi thiếu phụ Nam Xương
Lòng trăm mối như thủy triều thác đổ

Tượng đá kia nghìn năm trong bể khổ
Âm thanh nào nức nở chín tầng mây
Cội nguồn xưa muôn thuở vẫn còn đây
Biển vẫn mãi ngàn năm con sóng dữ…

Bờ đá cao xoáy mòn thân lữ thứ
Hạt cát buồn thao thức đợi hoàng hôn
Nửa cuộc đời còn lại giữa càn khôn
Như lá úa cuối thu buồn rơi rụng !

Mưa rả rích từng cơn, kinh nhật tụng
Tiếng dương cầm cao vút giữa hư không
Nghe bơ vơ lạc lỏng chốn bụi hồng
Tưởng đâu đó, thân bồng bềnh phiêu lãng

nguyễn phan ngọc an - 2016
www.trangthongocan.blogspot.com

Hư Ảo - Thơ Ngọc Quyên

Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2016

GỬI VỀ ANH THƯƠNG BINH VNCH - Thơ Thiên Kim

 

Gửi về Anh Thương Binh Việt Nam
Những mến thương xưa không phai nhạt
Gửi về Anh Thương Binh Việt Nam
Quê hương mình luôn mãi nhớ Anh

Ngày nao anh ra đi chinh chiến
Xa mái trường, xa những người thương
Để hiên ngang xông pha chiến tuyến
Nơi địa đầu khói súng quyến sương

Lửa vung lên, đạn bay vũ bão
Anh tung hoành chân cất bước cao
Tay ghìm súng vào chốn gian lao
Dâng Tổ Quốc trái tim ngọt ngào...

Nơi chiến tuyến vừng dương vừa đỏ
Hay đêm trời sáng loá hỏa châu 
Thân thể anh một phần dâng hiến 
Cho Tổ Quốc, cho khắp mọi miền

Máu hùng anh tô thắm non sông
Một tình yêu quê hương mênh mông
Rồi một ngày non sông đẫm lệ
Một tháng Tư Quốc hận ê chề!

Ở quê hương có anh Thương Binh
Sống bên đời buồn bã vô tình
Trong bầu trời tối đen u uẩn
Anh ca bài "Tiếc Nuối Tuổi Xuân"

Nhớ ơn người, anh hùng thương phế
Sống vô vọng, nghèo đói, lê la
Đâu những ngày liệt oanh chiến tích
Thân phận người, mệnh nước trôi xa

Nhớ ơn người, một thời giữ nước
Nhớ ơn người Chiến sĩ Việt Nam
Cám ơn Anh Thương binh dũng cảm
Cám ơn Anh thân mến vô vàn...

Thiên Kim- 2016

THĂM CÔ - Thơ Mai Đằng




Năm xưa về thăm cô 
Nhặt sen rụng bên hồ
Lối về thôn xóm nhỏ
Chân buồn vướn cỏ khô

Rồi xa dần tuổi dại
Tình ngăn cách ngày thơ
Rồi bỏ cô ở lại
Theo dòng lũ cuộc cờ

Hôm nay về thăm cô
Bên nấm mộ hoang tàn
Trong nghĩa trang hiu quạnh
Lũ côn trùng khóc than


Hôm nay về thăm cô 
Sen vẫn rụng bên hồ
Vẫn lối về năm cũ
Nhưng cảnh lạ hư vô

Sen cánh vàng cánh trắng
Tơi tã rụng bên hồ
Nghe chia lìa hoang vắng
Niềm u uất tim khô


Về thăm cô lần cuối
Khói nghi ngút hương tàn 
Nhớ cô mùi sen nở
Nghìn thu chốn niết bàn

M.Đ
(Để tưởng nhớ cô ngày còn bé) 

Thứ Năm, 28 tháng 7, 2016

CHUYỆN TÌNH MÂY NÚI - Thơ Như Thương

alt
Mây Núi Alaska - Photo by Trần Dzung


Mây bay ôm núi miên trường

Núi nào quấn quít mây vương đỉnh trời
Núi cao vời vợi núi ơi
Cưu mang mây trắng một đời phù du
Làm sao lưu dấu thiên thu
Mây em tan hợp giữa mù sương phai
Ta nghe vách núi gọi ai
Biết đâu là cuộc tình hoài ngàn năm
Yêu mây vô lượng trăng rằm
Như yêu em những khi nằm kề bên
Dẫu rằng núi đá chênh vênh
Em ơi hạnh phúc ...Ta thênh thang đời
Hồn ta xiêu lạc nghẹn lời
Nao lòng một thuở em đời phấn hương
Thôi về chung một dặm trường
Nghe mây núi vọng cuối đường trần gian
Ta-Em tình khúc muộn màng
Mây thành gió núi đại ngàn bên nhau
Ta về thấy cuộc bể dâu
Núi mây ơi hỡi về đâu vô thường …


Như Thương
(Tháng 7, 2016)

TÔI LÀM THƠ - Thơ Chương Hà



Tôi ước làm họa sĩ
Nhưng chỉ vẽ được những nét ngô nghê.
Tôi muốn làm nhạc sĩ
Nhưng không tạo nên âm điệu.
Tôi chỉ có thể viết những lời đơn sơ,
Nối chút ý tưởng tình cờ
Cố dệt nên bức tranh,khúc nhạc.
Những bài thơ tỏ rõ điều khúc mắc,
Trải lòng đôi phút.
Đem cảm xúc tạo nên hạnh phúc.
Hạnh phúc nhẹ nhàng khi tả được âm thanh bọt sóng,
Vẽ ra được tình yêu đầu đời từ hai trái tim non.
Gióng tiếng trống truyền hịch Bình Than.
Vuốt ánh thép hào hùng người chí sĩ rít huyết thệ đáp lời sông núi.
Vẽ xót xa, đau lòng người dân tôi vô tội bị áp bức, chụp mũ.
Tả đất nước tôi chia cắt loang lổ,sông núi mõi mòn.
Đọc thơ mình để vui buồn lúc cô đơn
Nhưng hiổu được có người cùng chia sẻ.
Thơ tôi viết muôn màu, muôn vẽ,
Tôi quyay cuồng, thổn thức những đam mê.
Chỉ có thơ, tôi có được Nàng Thơ
Tôi e ấp từ cõi trần hay mộng ảo.


Chương Hà

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2016

Như Phượng Muôn Đời Thương Kiếp Ve - Thơ Nhược Thu



Từ có em về ngang mỗi bữa 
Phố vui nên nắng đổ triền miên 
Nếu như nắng quái làm em rát 
Vành nón xin đừng che quá nghiêng 

Từ có em về qua lối nhỏ 
Mùi hương như cũng quyện bên đường 
Lỡ mai hoa có buồn quên nở 
Vì bởi ghen thầm ai dễ thương .. 

Từ biểt em về ngang phố hẹp 
Bỗng dưng tôi thích tập làm thơ 
Vần gieo nắn nót từng cung đẹp 
Nhưng có bao giờ em liếc cho .. 

Rồi bỗng lối về em vắng mãi 
Thơ tôi như cỏ dại bên hè 
Mỗi ngày hai buổi chờ sương xuống 
Như phượng muôn đời nhớ tiểng ve .. 

Nhược Thu 

Thứ Ba, 26 tháng 7, 2016

TÌNH NHƯ GIẤC MƠ - Thơ Phạm Thị Minh Hưng


Gặp nhau biết mấy là vui
Tình mình cõi ảo bồi hồi phút giây...
Trời trong nắng ấm đong đầy
Saigon tình chợt ngất ngây nồng nàn

Nụ cười thắm nở môi ngoan
Long lanh ánh mắt muôn vàn dấu yêu
Gặp nhau chân bước liêu xiêu
Sài Gòn sáng sớm yêu kiều dáng em

Môi hồng má thắm bên thềm
Gió qua nhè nhẹ tóc mềm thoáng bay
Tôi như một kẻ tình say
Gặp em những tưởng mộng đầy giấc mơ

Em xa vạn dặm đâu ngờ
Hữu duyên tương ngộ tình thơ rộn ràng
Bên nhau tình bước sang trang...
...
Phạm Thị Minh-Hưng 

Gánh Dừa - Thơ Dư Thị Diễm Buồn



Kẽo ca kẽo kẹt
Vai quảy gánh dừa
Qua cua cầu cót két
Nắng chiều lưa thưa

Hai đầu dóng nặng
Oằn trên vai gầy
Áo pha màu nắng
Gió vờn tóc mây

Quần đen bùn lấm
Lốm đốm phai màu
Bởi nước phèn thấm
Ống thấp ống cao

Bước chân thoan thoắt
Da rám nắng hồng
Quãng đường xa lắc
Trời trong thật trong

Nghiêng nghiêng nón lá
Rách tả bung vành
Hoàng hôn bóng ngã
Trải đồng lúa xanh

Chăm sóc cha mẹ
Trong tuổi xế tà
Dưỡng dục con trẻ
Thay chồng phương xa

Chồng đi cải tạo
Mười năm chưa về
Kẻ thù tàn bạo
Đày chốn sơn khê

Dừa đầu nầy gánh
Đầu kia gia đình
Để chồng vững mạnh
Giữ trọn niềm tin

Ngày ngày chị gánh
Những quày dừa tươi
Dừa xanh dừa rám
Hơn nửa cuộc đời

Hởi người thiếu phụ
Tâm hồn sáng trong
Cả đời lam lũ
Sắt son một lòng

Gánh đời trĩu nặng
Gánh dừa oằn vai
Chị đi lẳng lặng
Trong bóng chiều phai


DƯ THỊ DIỄM BUỒN

NHỚ QUÁ SAIGON ƠI! - Thơ Thiên Kim

Hình ảnh nội tuyến 1


Bonjour Paris, một sáng mờ sương
Tháng tám xưa ngơ ngác giữa phi trường
Hôm trước hãy còn bên kia quê cũ
Tiễn đưa tôi, mắt mẹ lệ sầu vương
Hôm sau đã đến phương trời Âu
Nhớ mẹ, nhớ quê tâm trạng nát nhầu
Nhớ con đường đưa tôi lên phố lớn
Với hàng cây quen vẫn xếp hàng chào

Paris cô nàng tóc vàng óng ả
Bước đi mạnh dạn chiếc giầy gót cao
Nhớ đến nôn nao, tóc huyền óng mượt
Hai tà tha thướt guốc mộc dịu dàng

Ôi, những ngày xưa mơ màng Effel
Này đây ngưỡng mộ, tháp chạm mây mềm
Nỗi nhớ vọng về phương trời xa vắng
Saigon, tháp rùa đường phố Duy Tân

Uống ly chanh đường, nước dừa sông Hậu
Với chén thạch chè ngọt lịm thật lâu
Nhớ ánh mắt người dịu dàng trìu mến
Nhớ má môi hồng, e thẹn tình đầu

Sông Seine, Bạch Đằng dòng nước nông sâu
Ngồi đây nhớ đó, nước mắt rưng sầu
Sao buồn thế này? Cả hồn thổn thức
Nhớ Saigon, tuôn lệ biến mưa ngâu...

Thiên Kim