Thứ Tư, 1 tháng 3, 2017

Ảo Mộng - Thơ Huỳnh Tâm Hoài và Trường Giang



Ảo mộng
 
Thu vẫn mây mù bóng hạc xa
Phương nào trăng tận bóng nguyệt tà
Ai oán tình trông...theo tiếng gió
Cung đàn lổi nhịp khúc biệt xa
Người hởi buồn không? đêm tối lạnh
Gió thu làm rụng lá thu rơi
Có se lòng em nhiều nỗi nhớ?
Mơn man nhè nhè ngực ...Trời ơi!
Em muốn một vòng tay siết mạnh
Cho em mềm nhảo giửa chơi vơi
Cứ thả lòng đi cơn ảo mộng
Như nhau trong thinh lặng mà thôi
Người cứ chợt xa…rồi chợt hiện
Như ánh trăng xoay đến đúng kỳ
Nhưng chẵng bao giờ trăng năm cũ
Vì hồn người mơ mộng thiên thu

(Huỳnh Tâm Hoài )
  
Bài thơ cảm tác của Trường Giang
 
Thu vẫn u hoài nơi chốn xa
Giận ánh trăng treo, lẫn tì bà
Mấy cung bấm mãi: toàn biển khổ
Chẳng vùi lấp gì được rừng mơ
Ai lại chẳng trầm luân nhân thế?
Dẫu mãi muôn lần ghét ăn năn!
Cũng đâu bắt tim thành sỏi đá !
Hay bàn tay nào nắm suốt đêm !
Bởi máu làm ra bao sinh động
Có hờn chi tiếc nuối mãi anh !
Cũng đâu dệt lại ngàn mộng tưởng
Dẫu lá vàng rơi kín nỗi lòng
Nhớ mong hãy xin thành khói tỏa
Ru ấm hồn nhau với hư không
 
(Trường Giang)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét