Thứ Năm, 30 tháng 11, 2017

HẤP HÔN KỶ NIỆM - Thơ Chương Hà



Tôi không được mừng hấp hôn 10 năm, 20 năm hay 50 năm
Tình yêu chỉ mong manh như những cơn gió thoảng âm thầm
Buồn thì nhiều mà vui rất ít
Đoạn tình nào cũng trắc trở, long đong
Nếu lấy điều buồn làm vui
Thì lòng tôi nồng say, ấm áp tuyệt vời
Những người đi qua để nhiều chứng tích
Cho tôi gói ghém thành hạnh phúc một đời
Ai cũng hảnh diện tình yêu và ca tụng
Lòng tôi chứa chan những ngậm ngùi
Đã lâu, tôi đem chia sẻ
Tình quê hương mất mác, chất ngất không nguôi
Đại gia đình cha mẹ anh em, bỏ xa lần lượt
Bạn bè đứa còn đứa mất đứa xa xôi
May cũng còn nàng thơ núm níu
Rút tơ lòng, vấn vương , quấn quýt
Tình mơ hồ mà khăn khít không rời
Nàng thơ ơi ta đâu cần phải hấp hôn
Hồi họp lo âu đếm từng năm kỷ niệm sâu hơn
Tình đôi ta vẫn luôn thiết tha, miên viển
Nó chân tình, trong sáng , gắn bó cả tâm hồn


Chương Hà

Thơ Đỗ Quý Bái, Trần Văn Lương, Nguyễn Thành Tài, Hoàng Ngọc Văn, Từ Phong

 
Hồn Quê Khắc Khoải Canh Trường



Quý Bạn ơi

Đêm qua trằn trọc không an giấc
Nghĩ vơ nghĩ vẩn nghĩ liên miên
Sáng dậy gối chăn còn ứa lệ
Đời người sao lắm nỗi ưu phiền ? ? ?

TRẰN TRỌC


Vắt tay lên trán suốt đêm qua
Càng nghĩ lòng càng thấy xót xa
Sáu chục năm dư dời đất tổ
Ba trăm tháng lẻ biệt quê cha
Hương Sơn nghe tích . thêm thương nước
Quán Sứ nhìn tranh lại nhớ nhà
Cha mẹ về trời khôn vuốt mắt
Nước nào rửa sạch hận lòng ta ?

LTĐQB


Kính anh Bái,

Xin đươ.c ho.a lại bài thơ rất hay và cảm động của anh:


Canh cánh đêm ngày chuyện đã qua,
Mịt mù hình bóng mảnh quê xa .
Sụt sùi nhỏ lệ thương con cháu,
Quằn quại ôm lòng xót mẹ cha .
Ba chục năm tròn, luôn nhớ nước,
Sáu mươi tuổi lẻ, chẳng quên nhà .
Bao giờ lũ Cộng không còn nữa,
Cố quận vui mừng đón bước ta .

TV Lương kính họa

NGÀN ĐỜI THƯƠNG NHỚ

Họa

Nương tựa xứ người năm tháng qua,
Hương tàn khói lạnh mả mồ xa .
Ruột tằm đoài đoạn rời quê Mẹ ,
Mắt lệ ngậm ngùi bỏ đất Cha .
Bóng xế mỏi mòn về với Tổ ,
Chiều tà khắc khoải sống bên Nhà .
Đường đời vạn nẻo thân lưu lạc ,
Thương nhớ ngàn đời non nước ta .

Nguyễn Thành Tài


Họa “Trằn Trọc”
của Thi huynh Đỗ Quý Bái

Năm tàn tháng lụn đã trôi qua,
Càng ngẫm, càng thêm hận nỗi xa :
Ba chục thu rồi, rời đất Mẹ,
Bấy nhiêu Xuân ấy, bỏ quê Cha.
Nghĩ mình bất tướng, đau lòng nước,
Xét phận vô tài, xót dạ nhà.
Bôn tẩu, mưu cầu mong dấy nghiệp,
Ới hồn sông núi, thứ cho ta !

HOÀNG NGỌC VĂN

NGÀN ĐỜI THƯƠNG NHỚ

Họa

Nương tựa xứ người năm tháng qua,
Hương tàn khói lạnh mã mồ xa .
Ruột tằm đoài đoạn rời quê Mẹ ,
Mắt lệ ngậm ngùi bỏ đất Cha .
Bóng xế mõi mòn về với Tổ ,
Chiều tà khắc khoải sống bên Nhà .
Đường đời vạn nẻo thân lưu lạc ,
Thương nhớ ngàn đời non nước ta .

Nguyễn Thành Tài


 Kính chào Quý vị,

 Xin được tiếp họa bài thơ :
 HỒN QUÊ KHẮC KHOẢI CANH TRƯỜNG
 (TRẰN TRỌC) của Thi Hữu ĐỖ QUÝ BÁI .

HỒI TƯỞNG

 Cuốn phim dĩ vãng đã từng qua
 Hồi tưởng việc gần đến chuyện xa
 Chữ hiếu khôn tròn ,luôn tiếc Mẹ
 Mối thù khó báo, mãi thương Cha
 Mày râu thêm thẹn khi nhìn Nước
 Trụ cột còn đau lúc vắng nhà
 Dâu bể thăng trầm ôi não ruột
 Cảnh này ai có thấu cùng ta ?


08162007 TỪ PHONG
 

Thứ Tư, 29 tháng 11, 2017

Sài-Gòn mùa đông về sớm - Thơ Huy Uyên



Phải mưa qua Lăng-Cha-Cả ?
Khói thuốc thả vàng trên tay
Đêm đậm đen theo bóng tối
Em,tôi xa biệt bao ngày .

Bà-Chiểu mùa này đầy sương
Mặt trời Sài-Gòn ngũ sớm
Hai ta bước lặng đèn đường
Ngẩn ngơ theo từng chiếc bóng .

Hàng Xanh ngã năm,ngã bảy
Vòng tay khép chặt Sài-Gòn
Môi hôn ngọt tình cuối phố
Lặng buồn cầm giữ đông sang .

Nữa đêm chuyến xe cuối cùng
Mưa về Sài-Gòn ngái ngũ
Cửa sổ nhà người âm thầm
Bước khuya lối về vàng-võ .

Tim người treo hoài nổi nhớ
Còn lại trong hồn vết thương
Đêm nay Bến-Thành trở gió 
Ngoài kia ấm lạnh trăm đường .

Đợi em đông cũ quay về
Quán (La) Pagoda lặng lẻ
Trên bàn ly rượu không người
Nhạc lòng sao nghe buồn thế .

Dịu dàng Sài-Gòn hơi thở
Trong ai một ngày chạy quanh
Lê-Lợi giờ này mê ngũ
Sầu mãi đêm nay cháy lòng .

Huy Uyên


      Ở ngã ba Newcastles

Ở đó những hàng phong chiều
Giờ em làm gì ơi H.
Quạnh quẻ ngã ba hắt hiu
Bao năm rồi còn được mất ?

Ngày đi gió lùa trên tóc
Mắt em từng giọt buồn rơi
Sân ga có làm em khóc ?
Hai ta bàn tay xa rời .

Tháng ngày quán chợ ven đồi
Ruổi dong cầm lòng hai buổi
Ngờ đâu một thuở xa xôi
Theo ai đi em có nói .

Ngày qua Nicagara buồn cùng thác
Ngã ba tôi lặng lẻ nhìn
Gặp lại mười năm nhấc khẻ
Khi nào anh ghé thăm em ?

Ở Mĩ mà anh chạnh lòng
Từ Cali đành lổi hẹn
Phone em Little-Saigon
Vĩnh-biệt tình em sông biển .
(Cách chia thôi tạ lổi người !)
Huy Uyên

Mưa Nhớ Phương Trời - Thơ Trầm Vân



ĐỜI LÀ GIẤC MỘNG - Thơ Trần Gò Công /Lão Mã Sơn



Sáng sớm tung chăn, nhìn qua song ca
Thấy tà dương rực rở cuối chân mây
Qua được một đêm ta vẫn còn đây
Tìm khuây khoả với văn, thơ, và bạn

Chiều ngắm hoàng hôn từ từ tắt nắng
Ta thấy Ta vẫn còn  đang may mắng
Qua một ngày Ta cũng vẫn còn đây
Sống ngày  nay, Ta vui hưởng ngày nay

Chuyện quá khứ, trả về cho quá khứ
Còn chi đâu mà nghĩ đến tương lai
Ai  tranh danh, đoạt lợi cũng mặc ai
Bạn còn đó, Ta còn  đậy là phúc

Sự nghiệp tạo nên, bao nhiêu công sức
Chỉ một giờ, đã phũi sạch đôi tay
Nay ngộ ra,  biết Đời Là Giấc Mộng
Chợt  thấy mình như vừa  tỉnh cơn say

Hoa Đô, 2017

  Trần Gò Công /Lão Mã Sơn


Thứ Ba, 28 tháng 11, 2017

LOẠN TÂM LOẠN TRÍ - Thơ Hoàng Long


                      Năm mươi năm qua rồi
                            Tôi vẫn còn nhớ mãi

                                     Hôm ấy
                              Chúng tôi làm văn nghệ
                               Mừng Chúa Giáng Sinh
                    Nơi Thánh Đường Trà Kiệu ,Quảng nam
                                Một tiếng nổ ầm vang
                                Vài em bé cụt chân
                                  Vài cụ giá ngất xỉu
                               Chúng tôi lo tải thương

                          Cuộc chiến cũng lạ thường
                              Đánh nhau rồi tạm nghỉ
                              Cho Việt cọng tiến quân
                                     Chiếm đất
                                          Đễ rồi
                       Chúng chiếm cả miền Nam  !!!
                             
                               Cũng tại Thánh địa nầy
                           Năm một chín bảy mưới(?)
                             Có Đại Hội Thánh Mẫu
                                Thánh lễ mới bắt đầu
                              Một loạt đạn bay ngang
                               Giao dân chạy tán loạn
                                Đại Hội phải tan hàng !!

                             Ôi! Việt cọng quá dã man

                                       Thế mà
                         Ba mươi hai nhà trí thức miền Nam
                                Hô hào về hợp tác !!!

                                   Khốn nạn thay
                    Họ ghi tên nhà văn Doãn Quốc Sỹ hàng đầu
                          (nhà văn Doãn Quốc Sỹ không hề biết)

                                           Ngày xưa
                      Có kẻ "Ăn cơm Quốc gia ,thờ ma Cọng sản"
                                            Bây giờ,
                             Ăn cơm Tụ Do ,lo cho Cọng sản

                                Ôi !Trí thức miền Nam

                             Loạn tâm loạn trí cả rồi sao ?

                    Hoàng Long
                   tháng 11/2017

Chủ Nhật, 26 tháng 11, 2017

Chuổi Ngọc Tình Thơ “19” - Thơ Mây Tím



Đất trời biển rộng bao la 
Em vui tiếng hát thiết tha cuộc đời 
Anh ơi nghiêng ngã khóc cười 
Phận đời số kiếp chơi vơi muộn phiền 

Tạ ơn anh nhé trăng nghiêng 
Đêm thu hai đứa trên ghềnh đá hoang 
Biển khơi sóng dậy miên man 
Thiên đàng tình ái mơ màng đắm say 

Vòng tay ôm trọn ngất ngây 
Tạ Ơn anh mãi tình đầy đêm nay 
Anh ơi ngấn lệ vơi đầy 
Mừng vui Hạnh Phúc tháng ngày có nhau 

Lệ sầu khoé mắt anh lau 
Anh ơi thôi hết tủi đau dỗi hờn 
Đời cho em được Phần Hơn 
Dấu Yêu Anh Hởi Tạ Ơn Ân Tình 

LG 24/11.2017
Mây Tím 
( MM VTAH )

Cảm Xúc : Sông Núi Việt Nam - Thơ Hoàng Công Thiếc

Inline image

Thứ Bảy, 25 tháng 11, 2017

THU SẦU NHỚ NƯỚC - Thơ Thiên Tâm



1.
Bên cầu nước chảy, ngắm mây bay
Lá úa lìa cành, vẫy biệt cây
Thương nhớ ngậm ngùi, lòng ủ rũ
Buồn đau thơ thẩn, dáng ngà say
Gió ùa lạnh lẽo tràn phương bắc
Trăng chiếu âm thầm ngả bóng ai
Sóng gợn lăn tăn, sầu vợi vợi
Tha hương hiu hắt nỗi u hoài
2.
Hiu hắt trời thu gợi nhớ hoài
Bâng khuâng tóc biếc đã dần phai
Quê nhà vất vả đời đang rủi
Đất khách thong dong số vẫn may
Thơ chuốt ngâm nhiều lòng sảng khoái
Rượu ngon uống lắm trí si ngây
Mắt mờ, lưng mỏi, hồn tê tái
Tâm sự nhờ mây chuyển xứ đoài
3.
Tâm sự  xứ đoài tỏ với ai
Nắng mưa thui thủi tháng năm dài
Tấc lòng cố quốc nghe còn đậm
Chút nghĩa ân tình nghĩ chẳng phai
Phố dạo xôn xao niềm lạc thú
Sở làm bươn bả cuộc sinh nhai
Đi về sớm tối dầm sương gió
Quạnh quẽ nhìn trăng chạnh cảm hoài
4.
Cảm hoài trôi dạt cõi tây phương
Nước mất nhà tan luống đoạn trường
Lũ quỷ tiếp thu mừng vạn nỗi
Con dân lưu lạc khổ muôn đường
Thất cơ  xuống hố đời nô lệ
Đắc thế lên ngai mộng bá vương
Tin bạn đồng minh, khi rút chạy
Kẻ thân tù ngục, kẻ tha hương
5.
Tha hương thao thức suốt canh trường
Mây trắng giăng mờ khắp bốn phương
Kẻ cố hòa đồng cùng bản xứ
Ai màng thương tưởng đến quê hương ?
Đổi thay thời đại đầy bi kịch
Vò xé tâm tư  loạn hí trường
Con trẻ nào đau niềm quốc hận
Làm sao chia sẻ được sầu thương ?
6.
Sầu thương bao mạng thác sa trường
Xác nát hồn tan, chẳng nén hương
Nào được vinh thăng công bảo quốc
Đâu còn truy điệu lễ tuyên dương
Dật dờ chín suối về theo gió
Phất phưởng trăm miền khóc với sương
Oan uất triền miên không giải tỏa
Làm ma ẩn hiện ở ven đường
7.
Ven đường nhìn khỉ cứ lau nhau
Nón cối dập dìu rắc khổ đau
Quang cảnh giang sơn nay đổi sắc
Nhân sinh đạo đức đã thay màu
Từ người xuống vượn vui chi đó
Từ vượn lên người sướng đến đâu ?
Ngơ ngác nhìn quanh, ai dám nói ?
Quê hương tang tóc ngổn ngang sầu
8.
Tang tóc bi thương ngập biển sầu
Lệ hờn ràn rụa héo ngàn dâu
Om sòm loa thét truyền oai giặc
Lếch thếch người chui ngủ gậm cầu
Điềm chỉ rình mò phường hám lợi
Thi đua giành giật cá ăn câu
Đê hèn, đểu giả : gương thời mới
Đất nước Tiên Rồng sẽ đến đâu ?
9.
Đến đâu dưới ách lũ gian tà ?
Chia chác quyền hành, dạ nở hoa
Hút máu hại dân, đày cả nước
Nhai xương hiếp chúng, đọa nguyên nhà
Hãi hùng kiếp nạn tràn Nam quốc
Đầy dẫy tai ương khắp Việt gia
Lớn bé trẻ già đều xửng vửng
Hận Trời nghiệt ngã nước non ta
10.
Nước non sóng đỏ cuốn phăng nhà
Kẻ sĩ , anh hùng luống xót xa
Thủy lợi, nông trường : thân chó ngựa
Kiểm kê, cải tạo : phận heo gà
Dép râu dẫm nát : im giun dế
Nón cối che trùm : vắng bướm hoa
Tổ quốc điêu tàn, dân nuốt hận
Oán hờn bàng bạc khắp giang hà
11.
Giang hà khắp chốn lánh quê hương
Tị nạn muôn trùng cảnh thảm thương
Dìm đắm thuyền nhân mùa bão Thái
Chôn vùi xuân sắc bến sông Tương
Thây chìm biển cả mơ màng đọng
Xương gởi rừng sâu mộng mị vương
Kẻ mất, người còn trôi tứ xứ
Cũng vì độc thủ lũ vô lương
12.
Vô lương bọn ấy phá tan nhà
Bách hại sinh linh đến xót xa
Dâng Chệt, Nam quan cùng Bản Giốc
Cúng Tàu, Hải phận lẫn Hoàng Sa
Tham ô gian ác luôn vươn đỉnh
Bóc lột hoang dâm mãi vượt đà
Vô pháp, vô thiên, vô tổ quốc
Còn thêm vô sỉ để phì gia
13.
Gia phong quốc vận phận làm trai
Đã thả trôi dòng, mặc gió bay
Sĩ chúng  vật vờ hồn lẩn thẩn
Ma đầu chờ chực kế sâu cay
Hùng tâm tuổi trẻ lòng khô cạn
Tráng chí ngày xanh tóc bạc đầy
Thở vắn than dài càng chán ngán
Tha hương hiu hắt nỗi u hoài
14.
Tha hương hiu hắt nỗi u hoài
Buồn giận tâm tình biết gởi ai ?
Thức ngủ lẻ loi khi nắng sớm
Vào ra lặng lẽ lúc mưa mai
Lá vàng lả tả rơi xào xạc
Thơ vụng lơ ngơ viết miệt mài
Nam quốc sơn hà... lòng nhói buốt
Bên cầu nước chảy, ngắm mây bay...
 
Thiên Tâm