Thứ Hai, 10 tháng 12, 2018

Chùm Thơ Đông Hương Tôn Nữ

NỖI BUỒN NGƯỜI Ở LẠI


Em hồi tưởng những mùi hương anh cũ
giụi đầu hôn lên tấm áo hoa rừng
bỗng tất cả mơ hồ _ tim ủ rũ
canh cánh lòng, không thể dễ gì quên

Rừng lá thấp, cao nguyên chùng chập mắt
đầy ba lô_thịt hộp_ cơm sấy khô
hai vai nặng gánh sơn hà xả tắc
đêm muỗi mòng_giường võng, gối poncho
*
Em vẫn luôn luôn làm người chờ đợi
điếng khi nghe đại bác vọng xa gầm
chỉ biết đợi chờ thư, lòng thấp thỏm
mỗi một ngày như kiến đốt toàn thân
*
Ngày chủ nhật, ngày nghỉ không đi học
vào giáo đường qùi xin Chúa hồng ân
mau trở lại hoà bình, thôi tang tóc
và an lành cho Lính giữ biên cương
*
Em đọc tìn hằng ngày, hằng ngày một
tìm điạ danh, tên từng mỗi chiến trường
những Dakpek, Chu Pao, Hạ Lào đồi 31
lỡ mai này mang tang chế người thương
*
Biết nay mai trong đám người trai ấy
có ai về, ai ngủ lại Trường Sơn
quãng đường dài mang tên liên lộ 7
máu chưa khô, còn thắm dưới tàn trăng
*
Rồi mai đây trong đám người con gái
ai vui mừng, ai khóc nỗi chia xa
ai được dìu người yêu chân nạng gỗ
chỉ trừ em...ngồi nhang khói...xót xa

đông hương
 

TRẦM HƯƠNG


Buồn đang trở giấc chiêm bao
mặn nghe bước nhỏ in vào khói sương
với tầm tay đẩy linh hồn
em về hương phấn thiêu thân cuộc đời
*
 Sầu xin che nửa làn môi
áo xiêm nào trắng mây trời mùa thu
mênh mang xênh phách tỳ bà
mùa thu ướt đẫm chan hoà thâm u
*
 Em đi trời nặng sương mù
có gì để tiễn đưa chừ ? trầm hương
bay cao đi khói bốn phương
dấu hôn ngày cũ khỏi vương vấn Người

đông hương

LOÀI CHIM BẤT TỬ



Nỗi ấm ức trôi theo giòng cuộc sống
mỗi quạnh hiu bằng ngàn bọt sóng buồn
mỗi rung cảm như triều thần dậy sóng
xác xơ rồi mới cảm nhận tình chân
*
Giờ cũng vậy_trăm năm sau cũng vậy
tìm phân vân hay quay quắt chỉ thừ
trời có đổi, tim luôn luôn ngực trái
cau mặt nhìn gương chạm phải khó ưa
*
Cảm nhận cũ nay không vương vấn nữa
đời giập vùi tình cảm mất bình quân
tôi như lá cuối trên giòng sông lửa
gắn lách sao cho khỏi cháy tâm hồn
*
Không sao cả, xưa tôi chim hoàng phượng
dù cháy rồi, thân thể đống tàn tro
từ tro ấy, tôi hoá thân hoàng phượng
vươn cánh dài, biến mất trong hư vô...

đông hương

LỜI XIN LỖI GỬI TRI KỶ


Hôm qua đời thật vô thường
em suy nghĩ kỹ, nhiểu nhưng vô ngần
soi gương ngắm lại bản thân
con tim cổ tích chưa từng lai hy
*
Ta bà đâu đó vô vi
nên chi không và có trụ trì càn khôn
thâm sâu nội thất linh hồn
bầy trưng trên bệ chân tâm cảm đồng
*
Em xin lỗi nhé tri âm
những gì vô ý làm buồn kỷ tri
một tần đủ tim khắc ghi
đời đời để khỏi lụy bi tâm_thần
*
Em xin quẳng hết ưu phiền
nặng đeo vai nhỏ, ngọn nguồn lỗi em
em xin lỗi nhé tri âm
mong mau nghe lại cảm đồng ngày xưa

đông hương
 

BÂNG KHUÂNG


 quay về tìm một lối đi
ngây thơ trốn biệt kinh kỳ xa xăm
áo tang tôi mặc cho hồn
người ơi, xin một khuya tàn, tỉnh say
giật mình đếm đốt ngón tay
ngàn năm chuyện cũ tháng ngày phai phôi
hôm nay đã ... cố nhân rồi
gối tay mộng chẳng thành lời tiếc thương
cố đành gói hết bâng khuâng
thơ tôi buồn giữa hàng trăm nụ cười

đông hương

LÒNG BỖNG LÂNG LÂNG


Thơ có thật, trong khuôn đời vô nét
mấy ngón ngà cầm cọ phết màu lên
chọn những ống có màu mơ thắm tuyệt
sẽ thể là một ảo ảnh thiêng liêng
*
Có đủ biển, đủ trời, mây_rừng_núi
ẩn trong nhau tròn vẹn một tinh cầu
một tinh cầu thật các đài_qúi phái
trong mắt tôi_hoạ sĩ thử lần đầu
*
Có giấc mơ_có cuộc đời_thực tại
có tâm hồn_cảm xúc với niềm tin
quay chung quanh nhau, sắc màu loạn rối
từ giọt mưa _giọt nắng_giọt linh tinh
*
Tôi mải miết giả vờ ngồi nghiêm chỉnh
vì cạnh bên giá vẽ, ngôi giáo đường
trái tim đang nhịp cuồng_chợt lặng tỉnh
không hay tay mình đang thảo hoa tâm kinh
*
Thơ có thật vì khuôn đời hữu nét
cọ cuồng quay theo mấy ngón guộc gầy
những vòng tròn từ trường loang toả rộng
mắt tôi mờ như sương khói cay...cay
*
Chợt một lúc tâm hồn tôi buông thỏng
lang thang về vô định, thích đi hoang
ừ, tôi để tự do chơi với mộng
tôi một mình, lòng nghe bỗng lâng lâng

đông hương

NHẠY CẢM



Có nhiều nhậy cảm hư hao
trái tìm đang trải nỗi sầu khó quên
vương mang bởi nụ hôn mềm
một thời chạm khắc trên triền môi mơ
*
Khi không nhung nhớ đổi bờ
có vì cảm xúc đã mờ dấu yêu
thâm tâm đâu muốn ngả chiều
cho thêm chuốc lấy nghiêng xiêu ngực trần
*
Ừ, ngồi ngẫm nghĩ_phân vân
hay tim loã thể đến cùng cực chăng
Người huểu mà, em là trăng
mà Người vẫn thích chênh chông trăng tròn
*
Đôi khi nửa giấc mơ hồng
môi người đặt khẽ_ rùng mình cong vênh
giữa hai vành núi dễ thương
nghe hơi thở chạm tròn lăn_ ưởn mình

đông hương

CHÀO ANH


Chào anh, người của thâm tình
gửi mau cho vội giờ đường gió đi
gửi theo thư những đam mê
những đêm thao thức ngồi ghi thuở nào
*
Chào anh, em gửi theo sau
những lời ẩn ý, những câu ởm ờ
anh hiểu mà, từ ngữ thơ
dành riêng hai đứa trong mơ như ngoài
*
Chào anh, nhớ lắm thiên nhai
con đường phi đạo xưa ai đứng chờ
chờ em, con muỗi yêu thơ
đêm đêm bay xuống ngủ nhờ ngực ai
*
Chào anh, đã bao lâu rồi
anh quên thắp lại đèn trời cho em
loay hoay em mãi quanh tìm
vành môi hạnh phúc dán triền môi ngoan

****

Chào anh, tim cũ đổi ngôi
em về còn chỉ hương Người đón em

đông hương

CÒN VỚT VÁT ĐÔI KHI...


Lặng ngắm tôi qua gương đời sự thật
mình già đi từ lúc tạ từ Người
nhớ như in chuỗi nước mắt dài rơi
len trên phím chạm ngón gầy hỗn loạn
*
Rồi mai đây giòng thư cho Lính Trận
viết có còn đầy tình cảm như xưa
hay nhớ nhung chỉ khuấy động ân từ
và con chữ nhạt nhoà trong biển mặn
*
Nghĩ cho kỹ sau bao lần im lặng
như trái bom ngày đó nổ toang hồn
và nỗi buồn theo huyết quản trầm luân
tim tôi toạc một vết thương rất nặng
*
Tôi ngắm tôi qua giọt càfé đắng
vùng từ trường lan rộng những tròn lăn
rã rồi lành, lành rồi rã miên miên
tôi đó hả _giữa giọt buồn màu đỏ
*
Tôi thiết bị áo giáp bằng thôi nhớ
cho quên người đã đi qua đời tôi
Người xa rồi, màu áo trận cũng phai
lòng trang giấy, mực_ngòi rong thất thủ
*
Thôi cũng được, nuối chút rồi buông thả
níu người về, ai lại níu người đi
may hồn thơ còn nhớ nụ hôn ghì
còn vớt vát... đôi khi...còn vớt vát

đông hương

HÁT TRÊN ĐẦU SÚNG : KỶ VẬT CHO EM


Người ở lại thành phố, tim buồn lắm
mỗi lần nghe đạn pháo vọng xa về
không yên chỗ, cứ đứng lên _ ngồi xuống
người sa trường chừ Khê Sanh hay Pleime?
*
Người ở lại nhìn hoả châu rọi sáng
bóng trên sông như những đốm hoa đèn
ngoài chiến trường có thờI gian nghĩ đến
có một người hậu phương thương nhớ không?
*
Người ở lại nhìn chiến xa M_41
tiếng đại liên khạc đạn giữa đêm trường
giờ này trăng đang sắp tàn, lõa thể
soi giùm đường cho Lính Trận hành quân
*
Người ở lại cầm trong tay thư Lính
gữa tờ thư có chiếc ảnh người thương
ôm guitar, ngồi hát trên đầu súng
lời theo gió về: Kỷ vật cho em
*
Người ở lại, vào thánh đường Chủ Nhật
qùi gối xin với Chúa chở che Anh
chở che luôn cho cả nguyên đồng đội
gặp an lành vì sống _ chết mong manh
*
Người ở lại, nếu chiến tranh lan rộng
đạn bom rền ngay thành phố một ngày
xin đừng chết người trai trong khói lửa
em thế mình cho anh được... an vui

đông hương

TRẢ LẠI NGƯỜI HƯƠNG ÁO HOA RỪNG


Trả cho Người nụ hôn ngây
biết đau nhưng để lại say tửu buồn
Người xa rồi, chắc xa luôn
đâu còn tấm áo hoa rừng năm xưa
*
Trả cho Người những tình thư
những rung động cũ_ước mơ trùng phùng
nghẹn ngào cảm xúc giá Đông
bắt tay cười với tình chân giã vờ
*
Trả cho Người những đợi chờ
mỗi ngày mở cổng ngóng thư ai về
từ chiến trường_KBC
tuy vài hàng ngắn bộn bề yêu thương
*
" Tình thư của Lính mà em
viết cho mau dưới tàn trăng soi hào
thư vài chữ nhưng tình nhiều
thêm vào ngàn nụ hôn yêu nồng nàn..."
*
Trả Người kỷ vật dễ thương
đoá lan dại lúc hành quân qua rừng
nhặt đâu được mảnh đạn đồng
bảo là quà dạm của thằng Lính yêu...

........

Hôm nay nước mắt liêu xiêu
vỡ oà làm sập hoàng triều tim em
giờ đây Lính đã quên mình
 Mũ Nâu, chiếc áo hoa rừng...của ...ai?

đông hương

MƯA CHỦ NHẬT GỬI ANH

 
Em gửi mưa cho anh ngày chủ nhật
mưa cuối tuần em , anh lạnh nhiều không
trời chưa hiểu tại răng mình vẫn chợt
thấy tim nhau xa tắp cuối hoàng hôn
*
Đêm em khóc, mưa lạc trên vành mắt
anh ngửa tay hứng được vũng hạt buồn
sâu thăm thẳm hơn đại dương, chưa chắc
một đời người ai dò được thương anh
*
 Ngày chủ nhật rứt ray trời biên giới
nắng bên này liệu đủ ấm tim anh
em hong đêm cho ngày anh dịu lại
 bằng lửa hồng ấm như nụ hôn em
*
 Em gửi mưa cho anh đêm thứ sáu
hạt rất nồng đầy hương vị anh yêu
thơm dâu tây, rượu tình men dã thảo
em cánh diều, mùa lúa mới quê nhau

 Mưa chủ nhật, cuối Thu bay uyển chuyển
em đây anh, trong những giọt rất tình
ươm môi ngoan bằng nụ hôn tiền kiếp
 vẫn ngàn đời rả rích tiếng tim em
*
Mưa cũng dại, sao làm anh băng gíá
gần cuối năm nắng vẫn ngủ...vô tình
 
đông hương 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét