Thứ Hai, 31 tháng 12, 2018

TÌNH YÊU TRẢ LẠI TRĂNG SAO - Thơ Dư Thị Diễm Buồn




Chúng mình quen giữ mùa xuân nắng ấm
Sau tháng ngày lộng gió tuyết  mưa bay
Chim chuyền cành trên ngàn cây lá thắm
Hoa tươi màu khoe sắc dưới nắng mai

Anh mang đến cho tôi tình yêu cuối
Tôi vô tư chân thật nhận tình đầu
Ve reo nắng hạ phượng hồng trải lối
Qua cổng trường len lén kiếm tìm nhau

Màn đêm buông, tóc thề thời tuổi ngọc
Mặt nước hồ lấp lánh bóng trăng soi
Đường sỏi đá nối liền khu Đại học
Hàng cây bên đường nhân chứng lứa đôi

Chim ríu rít chúc tình đầu tươi thắm
Gió thì thào mưa lách tách rơi mau
Nép vai anh tôi nghe lòng mình ấm
Niềm yêu thương, ôi chan chứa dạt dào

Nơi hẹn hò, đây thiên đường một cõi
Hai đứa thường bàn tính chuyện ngày sau
Đông, xuân, hạ, lá vàng thu trải lối
Mưa ngâu rơi, mây giăng tím trời cao

Giáng Sinh đến phố phường đầy hoa tuyết
Cây thông xanh rực rỡ ánh đèn màu
Đường phố vắng, chợ đông người sắm Tết
Gió rét lạnh lùng mình vẫn có nhau

Đông rét buốt, giáo đường muôn tà áo
Tôi theo anh dự Thánh Lễ nửa đêm
Trong yêu thương tôi quên mình ngoại đạo
Ơn phước Chúa tình ta mãi vững bền

Nay xa rồi! Phải chăng mình không nợ?
Tình ta giờ như đường trắng tuyết rơi
Tôi đã khóc cho tình mình dang dở
Tình yêu đầu tình đẹp lắm anh ơi!

Từng mảng tuyết vở tan trên phiến đá
Tôi thẩn thờ lặng ngắm tuyết bay mau
Ôi chốn xưa, nay trở thành xa lạ!
Lời hẹn thề xin trả lại trăng sao… 

DƯ THỊ DIỄM BUỒN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét