Trăng cải tạo ảo huyền thêm nhung nhớ
Trăng im lìm rừng núi đọng âm u
Cỏ cây nghiêng thì thào đêm tịch mịch
Trời đầy sương, lạnh lẽo gió vi vu
Anh trãi lòng, giữa rừng sâu nước độc
Trời bao la chẳng nơi trú chút tình
Mỗi giọt sương rơi bên đời lặng lẽ
Xót xa nhìn, anh chỉ biết lặng thinh !
Nhớ bước chân thăm, đường xa diệu vợi
Rừng U Minh, em lặn lội hôm nào
Tay bất lực, vội ôm chiều hư ảo
Ơn của em, đếm mãi biết là bao…
Lỡ mai kia, em cũng sẽ vượt biên
Bỏ lại anh giữa rừng núi đọa đầy
Cho dù anh, lòng trở thành băng giá
Tình em vẫn nhớ cuối đời không lay
Em ra về, bóng xa mờ pha lệ
Một chút gì òa vỡ trong trái tim
Nét thơ ngây xao xuyến hồn anh nhớ
Khoảnh khắc phù du, trần thế im lìm
Và từ đó, hồn anh như tê dại
U Minh buồn, rừng núi bỗng tái tê
Bước chân đi bóng ngã sương mờ lệ
Một chiều nào nhớ mãi bước em về…
MẶC KHÁCH
LỜI TÌNH BUỒN
Tiếng ai hát, lời ca sầu ray rức
Giọng trầm buồn tê điếng xoáy vào tim
Từng âm thanh bay lượn xót xa nhìn
Quyện theo nhạc lời tình buồn dan dở
Có còn không hay chỉ là ảo giác
Em đi rồi tất cả là hư không
Lòng ta đây hoài vọng giấc mơ nồng
Nhung nhớ mãi bóng hình bên gối chiếc
Hát nữa đi em ru ta vào mộng
Làn hơi cao buông thả rồi dịu dàng
Quyện vào nhau lơ lững trong không gian
Tim se thắt , lời ca buồn nức nở
Từ buổi ấy lòng ta như mê hoặc
Ngại ngùng lo, từng bước sợ ai gần
Chắn lời ca che nốt nhạc em ngân
Hồn ngất lịm bên cung đàn thổn thức….
MẶC KHÁCH`
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét