Thứ Tư, 6 tháng 11, 2019

Chiều Qua Đức Hòa - Thơ Lê Tấn Dương (Đặc San Lâm Viên)


Từ Hòa Khánh, anh về thăm phố nhỏ
Hàng cây xanh còn đọng nắng hanh vàng
Lòng thẫn thờ nghe gió thổi mùa sang
Nắng rưng rức trên mấy hàng phượng đỏ.

Về Đức Hòa, nghe lòng như bỏ ngỏ
Con phố gầy vọng tiếng hát xanh xao
Nhớ đến em và ngày tháng qua mau
Căn gác nhỏ bên giáo đường im bóng.

Ta quen nhau một chiều mưa gió lộng
Trao thương yêu và ước vọng đầu đời
Đôi mắt trong veo, mộng thắm đầy vơi
Như nói hết những lời chưa muốn nói.

Nhưng anh biết tình yêu là sương khói
Đẹp hôm nay, ai biết được ngày mai.
Chiến cuộc quê hương e vẫn còn dài
Anh lo sợ sẽ có ngày tang tóc.

Mắt lệ xa người và em sẽ khóc
Nên cũng đành câm nín chuyện mai sau.
Hành quân liên miên áo trận bạc màu
Vùi thương nhớ trong bờ lau, sông rạch.

Vì thương em, cố giả đò ngăn cách,
Nhưng thực lòng, anh thêm nặng sầu đau
Nắng lung linh trên tượng Chúa nhiệm màu.
Anh chỉ biết nguyện cầu em hạnh phúc.

Chiều qua Đức Hòa lòng như gỗ mục
Anh chôn chân trên phố cũ ngày nào
Thị trấn buồn với nắng gió xôn xao
Nghe rớt rụng trái sầu vào biển nhớ.

Em - cô giáo dịu hiền bên sách vở,
Mắt trong veo như con suối mùa Xuân
Một đời em chưa hệ lụy, bâng khuâng,
Chưa biết sợ những trầm luân ràng buộc.

Anh - miệt mài hành quân theo chiến cuộc,
Nay Đức Hòa, mai Hậu Nghĩa, Long An
Chinh chiến đau thương, đâu biết ngày tàn,
Thì khổ lụy đừng mang vào hạnh phúc.

Trong mắt em, anh là người chinh phục,
Nhưng chiến tranh tàn khốc biết chừa ai.
Ngày hành quân, đêm đi kích miệt mài
Quần áo trận chưa phai mùi thuốc súng.

Một ngày gặp em, một đời ân sủng,
Nên đừng hờn làm rụng trái yêu thương
Chiều qua Đức Hòa lòng nhớ vương vương,
Nghe em hát bài thương ca đời lính.

Lê Tấn Dương
(Đặc San Lâm Viên)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét