Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2019

Mây Xưa - Thơ Trần Quốc Bảo.

Chiều về lặng ngắm mây bay,
Phiêu du sao lạc phương này mây ơi!
Nhìn mây quen quá đi thôi
Phải chăng quê ở khung trời Việt Nam?

 
Mây bay từ Ải Nam Quan,
Qua Đồng Đăng xuống Lạng Sơn, Kỳ Lừa
Luyến lưu trên đỉnh Vọng Phu
Có nàng Tô Thị ngàn thu ngóng chồng.

 
Mây Hà Nội, mây Hà Đông,
Gió đưa mây tới Hải Phòng, Kiến An,
Hưng Yên, Phát Diệm, Nho Quan,
Đường mây vạn lý Trường Sơn chập chùng.

 
Trải dài sông núi miền Trung,
Sầm Sơn, Lệ Thủy, Cửa Tùng, Phú Vang,
Lênh đênh trời Huế mơ màng
Ải Vân bàng bạc giăng ngang lưng đèo.

Nha Trang rực rỡ ráng chiều,
Cam Ly ẩn hiện phiêu diêu mây ngàn.
Miền Nam nắng đẹp chứa chan,
Mây từ Hồng Ngự, Tân An bay về.

Saigon, Gia Định, Nhà Bè,
Bềnh bồng trôi dạt Cầu Kè, Vĩnh Châu,
Hà Tiên, Rạch Giá, Cà Mâu,
Ngàn mây điểm sắc tươi màu Quê Hương.

Chao ôi! Thiên địa phong sương,
Phù vân tản mạn viễn phương giang hồ,
Hợp tan như thực như mơ,
Cánh mây lưu lạc bao giờ hồi hương?

Trần Quốc Bảo.
        (Richmond, VA.)
Địa chỉ điện thư của Tác Giả:

     quocbao_30@yahoo.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét