Thứ Hai, 4 tháng 11, 2019

Chùm Thơ Đông Hương

XẾP TÀN Y LẠI ĐỂ DÀNH HƠI


Đập cổ kính ra tìm lấy bóng
xếp tàn y lại để dành hơi...

ooo

Chinh chiến qua lâu...còn thẩm thấu
đầu mình sương trắng phủ tóc xanh
áo Người treo vách, nhìn ...tim nẫu
bức tường bốn góc kỷ niệm tràn
***
Sắp nửa đoạn đường đời vô ước hẹn
xa lắm rồi chuyện Hiệp Phố- Châu Trần
biết yêu Lính chắc gì tình tròn vẹn
nhưng thương rồi đành sống với chờ mong
***
Giữa giấc nhẹ, nghe tay Người luồn tóc
giật mình chồm, chỉ hơi thở buồn tênh
chiếc Mũ Nâu phai thời gian nhạt chút
mảnh khăn sô bên cạnh gối... ngả vàng
***
Rứa mà lạ. Trong chập chờn tối sáng
nguyên hương anh quyện đầy tóc hai màu
chưa một khắc nhạt nhòa, vờn lãng đãng
nguyên gian phòng ...giường chiếu...luôn chiêm bao
***
Mũ Nâu ơi, không anh, đêm quá lạnh
may cho em còn chiếc áo hoa rừng
mỗi lần buồn, em giụi đầu lên ngực
hít sâu vào nơi vết đỏ còn vương
***
Và cứ thế khi đêm chìm vào nhớ
khoảng dương_âm dù chia cách ngàn đời
trên bàn thờ hình anh là niệm kỷ
còn lá cờ...thẻ bài máu...anh ơi.

đông hương

BÀI THƠ CHO TIẾNG SÁT SÁT


Người đi bỏ lại con đường
nằm im thin thít...sợ buồn cho em
con đường cũ ấy mang tên
con đường Hoàng Diệu chân mình giao bôi
ooo

Bao năm qua, nổi bồi hồi
mỗi lần nghe lại một lời hát xưa...
chiều nay Kontum trời mưa
miên man nỗi nhớ cũng vừa chém tim
ooo

Phố Núi cao, Phố Núi Cao Nguyên
hương người Lính trận mình thương suốt đời
sắp qua nửa thế kỷ rồi
mà răng cũng chỉ một người... Mũ Nâu
ooo

Bộ đồ huyết dụ in sâu
thêm hương rừng núi  làm đau tim mình
hôm nay gõ lại chuyện tình
bài thơ cho tiếng SÁT...còn dư âm

đông hương


Ta thấy ta qua màu mắt
đêm thức thao trong giọt buồn
ta thấy ai trong tiềm thức
vương một lần là trăm năm
ooo

Từ lâu lắm quên trong nhớ
thoáng vui chen giữa tình sầu
ta quá giang trên giòng, vỡ
con sông hồn cuộn về đâu
ooo

Ôi như cả thiên thu dài chỉ khắc
sao đa mang cho lết bết cuộc đời
đi ...rồi ...ở, phân vân...rồi ...bứt rứt
đến mụ người...trợt bước giữa chơi vơi

đông hương

CHỈ CÒN NHỮNG MÙA NHỚ


Bên cạnh những nằm lòng chưa quên được
hương thời gian thơm ao ước đôi lần 
tìm được cội cõi thơ xưa tiền kiếp
vì vụng về đánh mất trong phù vân
...
Cõi thơ đó ở thiên nhai dư ảnh
tôi chưa quên, vẫn mường tượng nẻo về
đường sỏi đá chênh chông và vắng lạnh
nhưng đến rồi hoa nắng nụ như mơ
...
Đi với một bình hồ trường tri kỷ
vai túi đầy những nồng ấm ngày xưa
trời cũng tốt,  thương tôi trên độc đạo
bảo nắng về che tóc khỏi đội mưa
...
Mệt, nghỉ chân, nhắm mắt , nhìn phiến đá
dấu tay ai in đậm dưới mặt trời
dấu tay này...y như từng quen quá
đúng là người đã mở khoá tim tôi
...
Bên cạnh những mùa nhớ không quên dễ
nguyên kiếp .này..và luôn những đời sau

đông hương

NHỮNG LỜI BUỒN CÒN SÓT LẠI


Những lời buồn còn ghi dư âm lại
kéo lê thê về dốc ngược thơ mình
đợi ngày nắng đem vô tư ra trải
trên thềm ngoan hong ấm lại u tình
 +++
Những lời buồn còn lưu vong bốn bể
tay ngại ngần gom tất cả bến bờ  xa
ngàn tiếng sóng vọng âm từ hoang phế 
mất thăng bằng , lở từng mảng phù sa
+++
Những lời buồn rưng liên miên năm tháng
có khi đêm chồm dậy gọi tên Người
rồi thao thức trầm tư cho đến sáng
đến sáng rồi bỗng chỉ có đơn côi
 +++
Những lời buồn gieo trên vùng thi cỗ
mọc lưa thưa như đám cỏ vàng sầu
chung quanh đó chữ nghĩa toàn sỏi đá
thôi xem đời giấc chiêm mơ cô liêu
+++
Những lời buồn còn lưa thưa giọt đắng
cạn chung sầu cảm mặn cả vành môi
tôi vừa chợt hiểu trong cung trầm ấm
không có mình...vì tôi chỉ ...mình tôi...

đông hương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét