Tôi là kẻ chơi bài thường thua cuộc,
Khi có em, tôi vẫn mãi thua luôn!
Thua vì em cứ mang những nỗi buồn,
Cứ than thở những ngày xưa yêu dấu…
Tôi là kẻ chơi bài nên chẳng thấu,
Những nỗi buồn của thiếu phụ năm xưa.
Dẫu yêu nhau thế mấy cũng chưa vừa,
Vì hụt hẫng những chuỗi ngày tươi đẹp.
Nước đã mất, nhà đã tan – đời hẹp!
Có vui gì với cuộc sống xa vời?!
Nỗi sầu buồn thương đất nước chơi vơi,
Trước mảnh hổ háo mồi từ phương Bắc.
Ai đứng dậy vì sơn hà xã tắc?
Ai hiên ngang mang dòng máu anh hùng?
Có lẽ nào vì khiếp nhược mà run?
Vì vị kỷ nên muôn đời nô lệ?
Tôi đau khổ vì xót thương thế hệ…
Xin cám ơn Ngài Tổng Thống Lincoln!
Không có Ngài thì nô lệ mãi còn,
Đời vẫn khổ, nỗi nhục nhằn vây khốn!
Ở xứ Việt bây giờ nhiều hư đốn…
Chỉ còn mơ có được miếng cơm thôi!
Khi bụng no thì mọi sự qua rồi,
Chẳng tha thiết đất nước còn hay mất!
Cay đắng lắm! Nhưng đó là sự thật!
Thấy những gì cay mắt phải nên lời.
Tôi lật bài để mời gọi cùng chơi,
Một ván cuối, may giữ gìn được nước!
Nếu không thế, thì toàn dân khiếp nhược!
Trách ai đây? Than trách đã muộn rồi!
Sao không cùng lật tẩy một lần thôi?
Bọn Cộng Sản đã bán rồi Quê Mẹ!
(Thung Lũng Liên Sơn, 03-07-2013)
VĨNH LIÊM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét