Ngoài hiên gió lộng, hồn tư lự
Nhìn mây trôi ước khúc liêu trai
Nhánh sầu man mác hương quá khứ
Dạo mấy cung thương giữa u hoài.
Đâu đó trong lòng mưa mấy đỗi
Sợi buồn, sợi nhớ...giọt lâm ly!
Bản đàn trầm lắng bâng khuâng trỗi
giai điệu nhặt khoan, tiếng thầm thì.
Con đường ngày ấy Em còn nhớ!?
Có nắng nghiêng vai, có hoa vàng
Bởi xưa e ấp trên từng bước
nên giờ hun hút mấy quan san!
Một chuyến về xuôi không trở lại
Lối xưa có lẽ cũng vàng thu
Nhớ Em! Nhìn ráng chiều quan tái
mà ước đan tay dốc sương mù.
Như con thuyền xa bờ, nhớ bến
Lòng tôi dâng ngàn nỗi đầy vơi
Nắng chợt buồn khi chiều thắp nến
cho hoàng hôn giăng mắc bên trời.
Thành phố vừa lên đèn đón tối
mà Thu còn vương vấn trên cành
Nửa vòng quay! Nhớ sao quá đỗi
Đà Lạt, Em, ngày tháng xuân xanh!
HUY VĂN
TÂM SỰ CÙN
Nhìn nắng bên song mà lưỡng lự
Nhớ thuở nào xưa chuyện gái trai
Ôn lại đời ly hương nhất khứ
Đã xa xưa sao cứ nhớ hoài
Vị đắng cuộc đời chưa thấy đổi
Cà phê buổi sáng vẫn tràn ly
Cung đàn đâu đó du dương trỗi
Lòng nghe như dậy buổi xuân thì
Sân giáo đường tối nao còn nhớ
Nép vai thỏ thẻ giọng oanh vàng
Hẹn sát cánh bên nhau từng bước
Mà giờ đây cách biệt quan san
Một người chắp cánh, người ở lại
Đời đã qua bốn mấy mùa thu
Hoài niệm chất chứa nhiều tê tái
Hình ảnh xưa hoang dại mịt mù
Theo vận nước thuyền rời bỏ bến
Nghìn dặm xa lưu luyến chơi vơi
Bên hiên lạnh lung linh ngọn nến
Cánh chim chiều lơ lửng bên trời
Đèn đường lấp lánh soi đêm tối
Nửa vầng trăng lơ lửng treo cành
Tình xưa vẫn thế không thay đổi
Sân giáo đường cỏ có còn xanh?
Ó Biển 227 LC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét