Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2020
Thơ Mùa Thu - Ý NGA
Bão Lụt - Thơ Nguyễn Thị Thêm
Mẹ ơi lụt đến mẹ đâu rồi
Nước dâng từng lúc cứ dâng thôi
Mái nhà xiêu vẹo con sợ quá
Khóc khan cả tiếng đã tàn hơi.
Ba chị em con biết làm sao
Nước đâu không biết cứ dâng cao
Cơm nguội trong nồi không còn nữa.
Bụng không, cơn đói cứ cồn cào.
Mẹ nói chúng con ở lại nhà
Mẹ đi làm việc ở đồng xa
Khi về sẽ có cơm và cá
Con đợi, con trông cả ngày qua.
Mẹ ơi! nước ngập khỏi chân giường.
Làm sao mẹ hỡi mưa cứ tuôn
Bắt ghế con trèo lên trên mái
Làm ơn cứu giúp, xin xót thương.
Căn nhà như chiếc áo rách toang
Mưa tuôn, gió thổi sẽ tan hoang
Tôi thân các cháu chờ người cứu
Xin trời thương xót kiếp cơ hàn.
Nguyễn Thị Thêm
Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2020
Thứ Tư, 28 tháng 10, 2020
Thu Xưa - Thơ Nguyệt-EmXưa
Nguyệt-EmXưa
Thứ Ba, 27 tháng 10, 2020
LẠC - Thơ Đặng Xuân Xuyến
Cuộn chiều bóng đổ về đêm
Mà bên đấy chẳng chịu têm nắng vào
Gió thì vòi vọi trên cao
Mây thì lững lững trôi vào phía tây.
Gió mùa chả ngả về đây
Mà se se lạnh mà gầy nhớ thương
Tơ trời ai thả mà vương
Vẩn vơ chi chuyện nõn nường người dưng.
Đã rằng chẳng nợ thì đừng
Mà sao cứ rộn lưng chừng phía tây
Nắng chiều chả chạm về đây
Mà hong sợi nhớ giăng dầy ngõ xưa.
Cạn chiều cạn cả bóng mưa
Hững hờ đấy cứ như vừa biết đây
Giao mùa lại gió lạc mây
Lại quên rải nắng bên này, đấy ơi.
*.
Hà Nội, chiều 27 tháng 10.2020
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
Thứ Hai, 26 tháng 10, 2020
5 Bài Thơ Nguyễn Văn Điều
MỘT CHÚT ĐỜI RIÊNG
Có những lúc một mình ra phố
Mong tìm ra một chút đời vui
Nghe lao xao tiếng người cười nói
Ngó lại lòng ta bỗng ngậm ngùi
Những bè ban một thời trai trẻ
Mỗi đứa một phương một hướng đời
Ta cũng lêu bêu ngày dâu bể
Ngày đổi đời thân phận ma trơi
Em ngày đó một thời thục nữ
Bởi yêu ta lạc tuổi xuân hồng
Ta thân tù ngày quê đổi chủ
Đời cũng buồn như những chiều đông
Rồi một ngày định cư xứ lạ
Yên đời khi tóc đã thôi xanh
Là khi phố lạ không còn lạ
Ngày đi nhanh không rõ mặt mình
Ngồi lại một mình trong góc nhỏ
Ta tìm ta tìm bóng em xưa
Cám ơn một thời hoa mộng đó
Lời kinh cầu buồn như tiếng mưa
NÊN CỨ PHẤT PHƠ
GIỮA BỤI HỒNG
Ra phố duỗi rong ta tìm bạn
Quê người đa chủng biết ai hay
Một thuở đường trần vui chân bước
Qua mấy tàn phai mây vẫn bay
Ta vẫn lòng vòng chuyện quẩn quanh
Đèn khuya không sáng rõ đời mình
Người đi qua mấy trời sương khói
Ta một mình trôi giữa tử sinh
Còn biết cùng ai cạn chữ đồng
Một trời huyễn mộng giữa mênh mông
Bàn tay năm ngón phân vân quá
Nên cứ phất phơ giữa bụi hồng
Thôi quay về sống như cỏ cây
Một ta sấp ngữa dưới chân ngày
Ô hô, bạn quý người đâu tá ?
Ta mãi phiêu bồng ai có hay !
BÀI CHO NGÀY RA TÙ
Tặng Hương, người bạn đời.
Ngày trở về không nhà không bằng hữu
Về bên sông ta giặt áo phong trần
Gọi một lần tên người ngày dâu bể
Nghe ngọt ngào thấm thía nỗi phù vân
Ở đây có mấy năm " tù quản chế"
Có công an " thăm hỏi" tháng dăm lần
Có nợ nần tháng ngày đùn như mối
Có bạn bè lánh mặt để an thân
Khi vác cuốc ra đồng theo hợp tác
Nghe lòng đau thân cá chậu chim lồng
Đời thay đổi nên lòng người cũng đổi
Ta bây giờ có sống cũng bằng không
Em yêu ta cũng bẽ bàng duyên phận
Nên sang sông tìm chỗ đứng với người
Ta cũng biết chuyện tình người lỡ vận
Nên an lòng nhìn dậu đổ bìm trôi
Còn lại đó chút lòng xưa lụa trắng
Ta ru ta như phủ dụ đời mình
Người tát nước theo mưa thì cũng thế
Ta bập bềnh theo dòng chảy nhân sinh.
1983
VÌ ĐÂU
Khi tôi về trời bỗng đổ mưa mau
Tay vẫn ngắn nên chi lòng ướt đẫm
Đôi mắt nào gởi theo từ vạn dặm
Để bâng khuâng từng bước nhỏ chân về
Tôi một đời mụ mị bởi đam mê
Nên cứ mãi đi hoài không bắt kịp
Em và tôi trái tim đâu cùng nhịp
Nên gần nhau mà đâu thể trong nhau
Tôi một mình còn đó với cơn đau
Em mê mải giữa phồn hoa phố chợ
Để nhớ hoài có một thời sách vở
Ngày đi qua cũng trắng mộng ban đầu
Xin một lần trời cứ vẫn mưa mau
Tôi thắp nến gọi xuân hồng đứng lại
Em dẫu xa một lần là mãi mãi
Phút giây nào còn đọng giữa xưa sau?
PHỦ DỤ LÒNG MÌNH
Bởi cuộc sống người vẫn ưa gian dối
Tôi làm thơ như tìm lại lòng mình
Để còn thấy chút niềm tin bước tới
Cho hồn mình một điểm sáng lung linh
Mỗi sáng mai nghe phone reo báo thức
Có tiếng chim ríu rít hót sau vườn
Thầm cảm tạ và biết ơn cuộc sống
Mong mọi người sống tốt với nhau hơn
Và dẫu biết tình đời quen thay đổi
Và lòng người cứ mãi chuyện đảo điên
Giữa đất cằn có loài hoa vẫn nở
Tôi vẫn còn một góc nhỏ bình yên
Nên an nhiên bước đi cùng nhân thế
Có hề gì trời sáng nắng chiều mưa
Vỗ tay đi hát vang cùng dâu bể
Nhớ một thời mẹ kể chuyện ngày xưa
Cám ơn em cám ơn đời quá thể
Và cám ơn thơ phủ dụ lòng mình
Ngày với tháng như chân cầu sóng vỗ
Tôi nhìn mình mặt lạ với nhân sinh.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2020
Thơ TRẦN YÊN HOÀ - Tranh Nguyên Trung
Lửa cháy qua, thiêu đốt, những nồng nàn
Ơn phước lạ, bay vùi, nên mất dấu
Nhánh rêu buồn, quay ngoắt, một thời gian
Ơn em, cũng khốc trơ, cùng lá gió
Màn sương kia, mù đục, phía chân trời
Tình hoa lá, một thời, đang vụn vỡ
Mối tình xưa, trắc ẩn, có ai ngờ
Anh đã nắm, tay em, trong tuyệt vọng
Ngày xa khơi, xưa lắc, cuộc bại vong
Em tận tuyệt, mối thâm tình, anh gởi
Làm sao mà, hàn gắn, vết trăm năm
Cũng như gió, cũng như mây, bay miết
Về phương trời, vô vọng, của xưa sau
Em cũng biệt, trong anh, lời vĩnh quyết
Mặt xa lòng, giờ có tỏ gì đâu
Tình khô cháy, một hôm, như lãng mạn
Máu về tim, hoảng loạn, một đôi giờ
Nhưng còn mãi, lời tình, nghe nông cạn
Ta còn gì... chỉ còn lại bơ vơ
Dấu thời gian ghi nhớ mãi
Ngày chỉ còn ở xa xăm
Thời gian một lần xa ngái
Thời gian còn gì cho tuổi
Cũng qua những đêm muộn phiền
Giấc mơ pha màu thánh thiện
Anh chờ em sầu cô miên
Bến đổ ngày đó là sông
Là hiền hòa của giòng suối
Bây giờ nắng chát giữa đồng
Khô cằn gió lào thổi buốt
Đã năm năm qua như sương
Lạnh tê đất trời cổ độ
Làm sao vạt chiếu em nằm
Ta lại ngày về xa cách
Nói làm chi lời cắt chia
Ba năm năm năm mười năm
Cũng một lần xin cúi mặt
Thôi thì chia tay như mây
Như bướm và hoa và gió
Cũng là ngày của thơ ngây
Tình anh và em bỏ ngõ
Thôi thì chia tay như mây
Để bay la đà khắp xứ.