Thứ Tư, 14 tháng 10, 2020

NHỚ và MONG - Thơ Ngọc Trân

 

Nhớ lại ngày xưa vừa ra trường,
Về đơn vị mới vẫn lơn tơn,
Ngày đầu nhận chức trung đội trưởng,
Đếm được mười tên thấy ...hết hồn!

Trung đội vừa bằng một tiểu đội?
Bị thương và chết trận vừa rồi!
Chưa kịp bổ xung thêm quân số,
Có bao nhiêu xài bấy nhiêu thôi.

Anh trung đội phó thật là chì,
Đi lính lâu năm chẳng sợ chi,
Kinh nghiệm anh chỉ tôi cặn kẽ,
Lính tráng nhìn ai cũng thấy lỳ.

Những lần thay phiên đi kích đêm,
Cả toán đành thức giấc im lìm,
Mắt căng theo dõi tìm bóng giặc,
Một đêm hồi hộp mãi không quên.

Thầy trò đánh trận được mấy lần,
Trước lạ sau thành người rất thân,
Nguy hiểm cùng đồng cam cộng khổ!
Cá khô gạo sấy cùng chung phần.

Có người số phận quá mong manh!
Hy sinh cho đất mẹ an lành!
Gạt lệ đành chào tay vĩnh biệt!
Thương người nằm xuống tóc còn xanh!

Nhớ lần thuyên chuyển đơn vị mới,
Chén rượu ân cần tiễn đưa tôi,
Những người lính trẻ buồn trong mắt!
Thấy thương trong chén rượu chia phôi!

Hơn nửa đời giờ ngồi nhớ lại,
Buồn vui đời lính đã một thời,
Các người lính trẻ ngày xưa ấy,
Bây giờ tóc đã bạc như vôi!

Có người đã vội vào miên viễn!
Có người ôm hận nước khôn nguôi!
Riêng ta mong lắm một ngày sẽ,
Gặp nhau trong những tiếng reo cười.

Ngọc Trân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét