TU KHỔ HẠNH
Ta ngồi im lặng đến nghìn năm
Nhìn giòng gange nằm thao thức
Nắng đợi chờ trôi bặt tiếng tăm
Thuyền ảo giác neo bờ mộng dữ
Ta đứng lên rụng từng ngón chân
Nên trái tim bay khỏi lồng ngực
Ta điềm tỉnh tụng lời cảm ơn
Thấy tiền kiếp biến thành man trá
Ta khom lưng qua miền nhân ái
Người đàn bà Á Đông mỉm cười
Nàng vẽ một hình vuông định mệnh
Thản nhiên đi về phía cuối trời
Ta ngửng mặt giữa lòng vị tha
Người đàn bà Á Đông lạnh lùng
Nàng say ngủ trong vườn cảm hóa
Sóng Gange rờn rợn nét mộ dung…
Ta ân cần vuốt ve tủi nhục
Cơn chịu đựng bốc khói nghẹn ngào
Ta thèm thuồng quên mất khổ đau
Nàng vẫn đi quanh dòng Thánh Ý
Ta quỳ xuống, vâng, thưa định mệnh
Trái đất xoay cũng có chu kỳ
Nàng thơ ngây hài lòng kỳ lạ
Tay vỗ đều rực bóng từ bi
Sáng nhai ngon chiến tranh oan nghiệt
Bên giòng Gange nàng thơm phấn son
Ta bơi qua biển mê tàn khốc
Ôm mặt trời chân lý rưng rưng…
**
*Viết trong Quân Y Viện Tây Ninh
HẤP HỐI
Ta giãy giụa trên giường
Kêu la như ác thú
Những hung thần kinh sợ
Phủ phục rất dễ thương
Ta chết đói tình người
Quơ quào lòng thương hại
Ngốn ngấu thói đời cay
Đã thưa dần hơi thở…
MẸ VÀ CON
Mẹ ngồi khuya tóc rụng
Xuân bạc trên nụ hồng
Hơi thở chờ nắng mọc
Dòng thổn thức mênh mông…
MỘNG
Ta phá thai tư tưởng
Giao hoan cùng tử thần
Suốt mùa đông ấp trứng
Nở ra toàn hổ mang….
**
NGƯỜI HAY TA
Guốc khuya đau hồn dã
Ta nằm chết cong queo
Y viện buồn sụp đổ
Đôi tay người hư vô
Đêm vỗ trán khao khát
Một giọt sương lạc loài
Xin hôn hoài ngây dại
Cúi đầu chạm tương lai
Côn trùng chợt vỗ cánh
Ta giật mình rơi nhanh
Người ơi còn gì nữa
Đời mặc áo vô tình…
Guốc khuya dòn cô độc
Ngồi nhai thời gian ngon
Dường như mình đang khóc
Hay ta đào huyệt chôn…
Vì sao nào ngu muội
Làm kẻ chứng nhân điên
Vò đầu từng con muỗi
Hỏi thăm chuyện tình riêng
Ta xới nhầu giấc ngủ
Xem có gì lạ không
Thế sao lừng khừng mãi
Ta hay người qua sông?...
**
*Viết trong Quân Y Viện Tây Ninh
LÃNG TRÍ
Ta cắn nát hòa bình
Bằng hàm răng bén ngọt
Bằng quỉ quái hiện hình
Lưng lằn roi bom đạn
Thoát thai làm sói hoang
Chạy trốn rừng thuốc độc
Dù bỏ lại đàn con
Trái phá nằm khả ố!
Suối không còn ngả ngớn
Trăng không còn phơi thân
Nai tơ về thành phố
Nước mắt nồng phân vân
Tra khảo từng cỏ cây
Ôm mặt trời múa hát
Đá tung bầy thiên thai
Và cuối cùng quỳ lạy…
SA CHI LỆ *Thơ Thời Chiến*
*Viết trong Quân Y Viện Tây Ninh
**
*Thơ viết trong hầm trú ẩn
NÍU KÉO TÌNH YÊU KHÔNG TRĂNG SAO
Lỡ rớt xuống trần gian không lối thoát
điếu thuốc trên môi thoi thóp gục đầu
Gió rít ngoài song dường như ray rức
Nghe đu đưa tiếng độc thoại trăng sao
Công viên ảm đạm ghế chừ than thở
Vì trong ta lạnh ngắt dáng em cười
Yêu một lần để làm quen tiếng khóc
Mai mốt buồn khỏi bỡ ngỡ phân vân
Em mãi trong ta tháng năm mòn mỏi
như hoa như nắng như mưa bên cầu
ta gặp nhau giữa thời mưa kinh dị
chia sẻ đời nuôi mộng dữ thương đau
đôi cánh ngại ngùng bay hoài không ngủ
để rồi chiều ngang nhà em nao nao
lòng thấp thỏm xây thành nguồn giông bão
ta ngu ngơ ngồi đếm sóng lao xao
Buồn quá em ơi ! Hai bàn tay trắng
Níu kéo tình yêu không có trăng sao
*SA CHI LỆ
myhan245@gmail.com
myhanchannel:
*MỸ HÂN Kính mời ghé thăm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét