Tình vốn đẹp khi tình chưa mất mát ?
Nhan sắc Em là cả một rừng thơ !
Chân Ta đi trống vắng hết hoang sơ,
Bước khờ dại gót si tình lặng lẽ,
Có phải thật tương tư không lối rẽ ?
Đến yêu say mê mệt tới cuồng điên !
Hay Em là giọt nắng mới vô biên ?
Trôi lạc giữa thời gian xa lạ bóng !
Cho Ta nhốt hư vô vào biển sóng,
Nhả thơ ra từ miệng lưỡi thiên thu,
Tình Liêu Trai đâu phải chuyện riêng tư ?
Để mãi mãi yêu say hình với mộng !
Hay vũ trụ theo Em hoang dã sống ?
Đến mơ hồ không thấy mắt giai nhân !
Tượng đá buồn từng giọt nắng sương ngân,
Mơ phiêu bạt nụ hôn mê hoảng thức ?
Men da thịt Thiên đàng hay Địa ngục,
Phấn hương nhàu có nói rõ con tim!
Ta mỏi ôm mảnh nhung lụa săn tìm ?
Tình chiêm bao mất trắng hết hai tay !
Ác mộng nào ! Sao Em chẳng hề hay ?
Không ngừng lại cuốn bay sương với gió,
Sắc cú vọ theo sau không gỡ bỏ,
Cứ yêu say vò nát xác chân trời !
Cho Ta xin tia nắng thuở yêu đời ?
Ngày tháng vắng trong tim Em thác loạn !
Đôi mắt ấy có bao giờ đứt đoạn,
Giữa hoang sơ mục nát bóng thời gian,
Máu hung cuồng chưa ngoảnh mặt leo thang ?
Sao tượng đá lại ngàn năm trắng xóa !!!
TRÚC LANG OKC
Đông Canh Tý 2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét