Một mình đứng giữa cõi hoang mang
Đêm lặng về đâu, thấy bẽ bàng
Lòng ta se lạnh, trời tháng tám
Thương về phố cũ một lòng đau
Mảnh trăng gầy guộc giữa sương khuya
Soi xuống trần gian cảnh não lòng
Ánh đèn hiu hắt mờ sương khói
Đường phố chiều nay cảnh lặng buồn
Sau cánh cửa bao người im tiếng nói
Không còn hơi thở, thiếu miếng cơm no
Trẻ con thoi thóp, còn đâu hơi khóc
Sữa mẹ cạn dần, đăm đắm nỗi lo
Biết về đâu, lòng người thêm mòn mỏi
Rào cản ai giăng đã khắp nơi nơi
Con đường khép lại, không lối thoát
Những oan hồn không biết sẽ về đâu?
Vầng trăng cô tịch giữa đêm sương
Có thấy trần gian cảnh đoạn trường
Bầy chim vắng bóng về xao xác
Cây sầu ủ rũ một mùa thương..
Hồn thu lay lắt, gió heo may
Lá đã đầy sân, những lá vàng..
Ai làm cho chết một màu lá
Quên đi cho hết kiếp thương đau
Một mình đứng giữa đêm khuya
Nhìn vầng trăng khuyết lòng se sắt lòng…
Thu Chi Lệ
(15.08. 2021)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét