KIẾP TÙ
Môi khô nứt bụng đói cào rời rã
Kiếp tù nhân thân gầy đét xương da.
Con mắt mở đời gần như hóa đá
Nhìn quanh đây toàn những nỗi xót xa.
Mùa lá đổ rừng đêm nghe ai oán
Tiếng côn trùng rỉ rả những lời than
Cơn đói lả nhìn kẽm gai ngao ngán
Mơ bát cơm chỉ là ánh trăng tan!
Trong ngục tối ngày vẫn dài thăm thẳm
Thiếu tiếng người ngoài tiếng gió xa xăm!
Đời hiu quạnh hồn chết dần say đắm
Tthương bài thơ cũng mục rã âm thầm!
Ta muốn thét cho đời vơi thê thẳm
Vẫn làm thơ chờ về cõi trăm năm.
Người ngoài đó con đường xưa mây xám
Mất tự do thì nào khác trại giam!
Ôi chủ nghĩa trời quê hương u ám
Ta ngồi đây vọng tưởng những tháp Chàm!
KIẾP THA HƯƠNG
Chiều lên nắng ngả vàng khu phố,
Nghiêng xuống đời ta vạt lụa thơ.
Hầm métro nhiều chân bước vội,
Vẳng thanh âm khúc nhạc mơ hồ.
Hỡi nàng mắt xanh môi sầu mộng,
Tấu làm chi ca khúc não lòng?
Lời hát vút cao như tiếng khóc,
Chạnh buồn, ta tủi kiếp lưu vong!
Ly loạn, xô em vào gió bụi,
Sống quê người chắc cũng bơ vơ?
Nàng mắt xanh ôm đàn nức nở
Những người qua ai xót cảm hồn thơ?
Bước vội vã khách hững hờ giai điệu
Tàu đã xa, ta vẫn thẫn thờ!
MỘT LỐI VỀ
Sương thu làm úa lá sầu
Lá rơi trên phím gợi màu nắng xưa
Bàn tay mười ngón bỗng thừa
Đàn buồn tấu khúc chiều mưa cuối trời
Thanh ngân âm vọng ngàn khơi,
Ta nghe sóng vỗ mộng đời mênh mông.
Thiên di vút cánh phiêu bồng,
Còn ta ôm giấc hư không kiếp này.
Em về phố đã đổi thay
Con đường thuở đó hôm nay bụi mù.
Người về mỏi gót phiêu du,
Còn ta tìm cõi hoang vu quên đời.
Bóng quê mù tít xa khơi,
Phố xưa mất dấu một thời đắm say?
Quanh đây những kiếp qua ngày,
Có người nhặt chiếc lá bay cuối bờ!
Tàn đêm lịm ánh trăng mơ,
Cớ sao giấc điệp…cũng hờ hững nhau!
Buồn theo sợi tóc phai màu,
Biển xanh chìm khuất niềm đau hôm nào?
Em về dệt mộng…chiêm bao!
Hồn xưa hóa bướm thưở nào đợi trăng !
TRĂNG MUÔN ĐỜI VẪN SÁNG
Liễu rũ trăng nghiêng soi bóng cửa,
Trải dòng suối bạc ngỡ rừng xưa.
Vói tay mới biết làn hư ảo
Ðêm vẫn còn thơ mộng sớm thừa!
Ai nỡ kéo trăng xuống chốn này
Để màu trăng biếc nhạt chân mây!
Thích trăng ta đến bên bờ suối
Ttìm chút nguồn thơ, phút đắm say.
Đêm khuya ta sợ trăng trôi mất
Sợ gió lên nhiều thổi trăng bay!
Viễn xứ ngàn trùng thương xóm cũ
Hạ về hoa đỏ rực quanh đây
Chợi nhớ phượng xưa trăng phố nhỏ
Áo em vàng lụa tưởng vần thơ
Phố trăng huyền diệu tình chung bước
Ôi mộng thần tiên thuở học trò!
Nửa đêm tỉnh giấc buồn tê tái
Đời tựa mây trôi cánh hoa phai
Lặng lẽ mùa đi nào có biết,
Phố xưa phảng phất nỗi u hoài!
Trăng muôn đời vẫn là trăng mộng
Tỏa ánh tơ vàng thắm khoảng không
Lộng lẫy trong đêm đầy diễm ảo
Sớm mai trăng lẫn cõi phiêu bồng.
Thế sự thăng trầm trăng vẫn sáng
Con thuyền xuôi ngược bến đò ngang.
Bóng trăng có lúc tròn trăng khuyết
Trăng của riêng ta mãi dịu dàng.
DÒNG ĐỜI
Ta không đợi dòng thời gian vẫn chảy
Cuốn mùa đi ngày tháng cũ cao bay!
Đã bốn mươi mấy năm, ôi ngày mới,
Đời lãng quên tri kỷ vợi bên trời!
Một mai chết ta thành mây hóa khói
Chẳng thẹn lòng, chỉ đổi cuộc rong chơi.
Trong vũ trụ khắp nơi là quán trọ
Quê hương ơi ta vẫn nhớ con đò.
Thương đất nước qua lâu thời bom đạn
Mà người dân vẫn nghèo đói lầm than!
Sống nhung lụa bọn buôn quyền bè đảng,
Tội dân oan đời rách tả phũ phàng!
Ta muốn thét cho hồn hoang rướm máu
Những mộ bia đã hoang phế bạc màu
Ôi núi thẳm đường quê hương vòi vọi!
Ta không về nhưng vẫn thấy trăng soi.
Đỗ Bình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét