Thứ Tư, 25 tháng 8, 2021

Thương Mẹ - Thơ Ý NGA

 

Thèm ơi giọng nói du dương,
Dịu dàng, êm ái đã vương vào đời;
Thèm nhìn Mẹ đứng, nằm, ngồi
Võng ru con ngủ, bếp nhồi ổ qua
Thèm đi bên áo dài hoa
Tà bay trong gió, theo Cha viếng chùa.

Nay bàn chân Mẹ già nua
Nằm hoài một chỗ, gió lùa lạnh không?
Tập đi nạng, được mấy vòng?
Các em dìu dắt, lưng còng có run?

Chân xưa giỏi lội sình bùn,
Cõng, đeo, mang, xách… mưa phùn chẳng kiêng;
Tay xưa ẵm, quảy, gánh, khiêng…
Con bồng, đầu đội, láng giềng nhìn quen.

Con thơ bế, dắt… chợ len
Chân đi như chạy, con khen Mẹ hoài
Bàn tay liên tục loay hoay
Bàn chân đen đúa, dạn dày bán buôn.

Vì con, Mẹ cực khổ luôn
Bây giờ Mẹ khổ: đứa chuồn, đứa xa
Thương làm sao, tuổi về già
Bán thân bất toại cháo, trà ai dâng?

Chín mươi chưa trọn đường trần
Mẹ mang lắm bệnh cực thân, than trời
Con thương Mẹ lắm! Mẹ ơi!
Tấm lòng hiếu thảo biết lời nào thưa?
 
Các em có hiểu gì chưa?
Vòng sinh, lão, bệnh chẳng chừa một ai!
Nếu không hiếu thảo hôm nay
Một mai em bệnh ai bày HIẾU ra?

Ý Nga
31.3.2018

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét