Thứ Sáu, 8 tháng 10, 2021

TU HÀNH - Thơ Nhật Quang Phi Hồ

 

Phật ơi, chúng có thật tu chi,
Chúng mượn danh Ông để bịp vì.
Cúng chút hương hoa, cầu đủ thứ,
Tưởng Ông quyền phép dễ ban đi.

Trí Quang mượn Phật vọng ngôi cao,
Khuấy phá non sông mới thuở nào.
Vô Hạnh Thiền sư chuyên vọng ngữ,
Pháp Phu nỗi tiếng gái chơi bao.
 
Đi như vua chúa, lọng tàn đeo,
Ngược Phật quyền sang, chịu khổ nghèo.
Dưới gốc Bồ đề mưa gió lạnh,
Quên mình, soi sáng thế nhân theo.

Chúng mượn danh Ngài bịp thế gian,
Hành vi, mưu trí, lối tham quan,
Triều đình riêng một chùa to nhỏ,
Núp bóng từ bi, sống nhẹ nhàng.
 
Mụ kia nuôi sãi, sớm chiều đi,
Ích kỷ nhất đời thật đáng khi.
Thương phế gởi thư xin cứu giúp,
Nở lòng vứt bỏ, chẳng cho chi.

Mụ nọ chanh chua, miệng bốc đồng,
Sớm chiều tụng niệm thấy hề không?
Cuối tuần bếp lạnh, theo nghe pháp.
Chẳng tỏ nhân từ, mãi mụi mông.

Bất nghĩa, vô tình, chẳng thiếu chi.
Chùa chiền đây đó chúng hăng đi.
Cầu xin Phật độ ban nhiều phước,
Nhân tốt không gieo, gặt quả gì?

Phật đã thăng hoa tự thuở nào,
Lời vàng Ngài dạy phải nêu cao.
Phật không thể độ, ta riêng độ.
Nhân tốt gieo ra, phước rạt rào.

Phật là giác giả đã quang minh,
Thông suốt càng khôn, xót chúng sinh,
Hướng dẫn ta theo đường sáng đạo,
Luân hồi nâng kiếp, thoát u minh.

Ta tự đưa ta vào Bến Giác,
Xa rời sinh tử thoát trần ai.
Niết Bàn tĩnh lặng nơi vô ngả,
Phổ độ muôn sinh chính Phật đài.
 
NHẬT QUANG PHI HỒ

(Trích Thi Phẩm Buồn Vong Quốc 2017)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét