Viết đi, để lại sau này
nếu khi tôi chết, tặng ai nhớ mình
bình thường thiên hạ vô tâm
nhớ chi một kẻ đã xong nợ đời
Viết đi, dù chỉ cho tôi
đừng quên mình cũng có thời ấm êm
vân du những sợi tóc mềm
về thiên nhai nhận vừa tình vừa thơ
Viết đi, mộng ảo, mơ hồ...
vọng âm một thuở chạm bờ yêu thương
lỡ xa, còn bóng vấn vương
vẹn toàn cổ tích miên trường có nhau
Viết đi, có thể mai sau
có ai nhắc lại thuở đầu khó quên
bỗng dưng nhớ...một cái tên
ưa ngồi tựa biển...ngắm đêm vân hà
đông hương
GÌ RỒI CŨNG QUA
Hiên đời nắng ngả chơi vơi
cái hoàng hôn chạy, vén mây rẽ vào
mùa Thu hồn lá nao nao
cây ngàn triền lạnh sẽ bao nhiêu chiều
Âm thầm con dốc đìu hiu
nỗi đau của cỏ thấm sâu vô ngần
ổ sầu trên nhánh trầm luân
thời gian cắc cớ dị thường chậm nhanh
Tôi ngồi đối diện bâng khuâng
hỏi mình có thấy hoang mang cuộc đời
bốn mùa, bốn bận sầu rơi
phủ cao che lấp khung trời mị xưa
Thương cho mười ngón dư thừa
gõ trên phím nhớ những thô thiển lời
quay về rừng mộng thiên nhai
mời trăng đối ẩm cạn vài chén tương
Một mình với nắng tha hương
tôi theo ngã khói đang vươn xa trần
mặc, con bà nó...sơ_thân
cứ đồng tử khép...quên dần...mai sau
đông hương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét