Thứ Hai, 8 tháng 11, 2021

ĐÊM CÔ ĐƠN. ( Cảm tác: Tôi sợ bóng đêm. Thơ LMS). - Nguyễn Thị Thanh Dương

(hình minh hoạ)

Anh cảm thấy đêm dài lê thê
Chập chờn ru giấc ngủ không về
Người chốn xa xôi vô tình quá
Gối chăn gần cũng lạc bến mê.

Gian phòng nhỏ mà sầu mênh mông
Sầu đời ai đo đếm được không
Em như nhánh sông kia lỗi hẹn
Xin chảy về anh chảy một dòng.

Nhìn bóng mình trên bức tường quen
Chỉ có bóng anh không bóng em
Ánh đèn vẫn cùng anh thao thức
Tình gởi về đâu. Đêm hỡi đêm..

Anh nằm nghe nhịp đập con tim
Nghe đồng hồ gõ nhịp thời gian
Là những tiếng ân tình réo gọi
Tên chỉ một người. Em hỡi em.

Anh trở mình bên này bên kia
Lòng anh đâu lạnh bởi sương khuya
Đâu vì chăn gối không đủ ấm
Đời lạnh lùng từ lúc em đi.

Mỗi lúc đêm về thấy cô đơn
Thấy em càng xa cách anh hơn
Đèn khuya giấy bút luôn có sẵn
Thơ sẽ tìm anh lúc nửa đêm.

Nguyễn Thị Thanh Dương.
( Oct. 31, 2021)


NGHE LẠI MỘT BÀI HÁT
( Khi nghe Ngọc Huyền hát “Cánh Hoa Yêu” Hoàng Trọng).

Hôm nay nghe Huyền hát “Cánh Hoa yêu”
Tôi bất chợt thấy một màu hoa tím
Những cánh Pensee ngày xưa tôi thích
Ép vào trang thơ, vào tận tâm hồn.

Ôi hoa Pensee một màu tím buồn
Đã nhạt phai rồi cùng trang vở cũ
Cả bài thơ tôi rất yêu thuở đó
Đã lạc vần cùng với cánh hoa rơi.

Hôm nay nghe Huyền hát lên từng lời
Từng điệu nhạc sao mà thân quen quá
Màu hoa tím đưa tôi về quá khứ
Cánh hoa yêu. Tôi gặp lại cố nhân.

Xin lỗi hoa vì tôi đã từng quên
Có những lúc bộn bề trong cuộc sống
Có những lúc tôi từng nghe ai hát
Mà trái tim vô cảm lẫn vô tình.

Hôm nay Huyền hát tôi tìm lại mình
Cô bé ngày xưa một lần đã “cảm”
Yêu hoa Pensee chỉ vì lãng mạn
Thổn thức chỉ vì tiếng nhạc lời ca.

Tưởng rằng đã quên tưởng rằng đã xa,
Tưởng hoa Pensee bao mùa đã héo
Cánh hoa yêu. Bao giọng ca tiếp nối
Tôi lại nghe thổn thức thuở ban đầu.

Nguyễn Thị Thanh Dương
( Oct. 30, 2021)

1 nhận xét: