Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2022

LÒNG MẸ - Thơ ĐỖ BÌNH



LÒNG MẸ

Mẹ ngồi bên cửa buồn như liễu
Tóc trắng cô đơn nỗi tịch liêu.
Tình mẹ mênh mông hơn biển cả
Thương con xa lẫn áng mây chiều.


TÌNH MẸ

Tình mẹ mênh mông như biển trời,
Là trăng soi sáng khắp muôn nơi.
Mỗi lần con ngã trong giông bão.
Có tiếng mẹ ru ấm cuộc đời.


ĐÊM BUỒN

Sấm chớp nửa khuya đời thoáng hiện,
Paris trắng xóa phố thần tiên
Người đi, dấu gậy hằn lên tuyết
Bóng hạc làm con nhớ mẹ hiền.
Năm ngoái mưa đầy qua xóm vắng,
Lũ tràn con ngõ mấy mùa trăng.
Gió đông vi vút luồn khe vách,
Chắc buốt lưng còng nỗi giá băng!
Dường như có tiếng ho ngàn dặm?
Con bỗng hình dung dáng mẹ nằm,
Hiu hắt nét gìa thêm rũ rượi,
Đau lòng muốn chấp cánh về thăm!
Cắn môi bật máu còn thơm sữa,
Lạy mẹ con nào khác thuở xưa,
Ngày tháng ngút sầu nên bạc tóc!
Bao xuân nào nhớ phút giao thừa!


MẸ

Viễn xứ mây chiều vương dáng mẹ,
Mắt buồn u uẩn mấy hàng tre.
Tuyết rơi tê tái hồn vong quốc,
Mẹ xá cho con tội muộn về!

Đỗ Bình


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét