Thứ Ba, 17 tháng 5, 2022

TÓC ĐUÔI GÀ - Thơ HUY VĂN



Thương Em tóc thả đuôi gà
Áo bà ba trắng đường qua cánh đồng
Tuổi thơ chung một dòng sông
Chung nguồn vui giữa mênh mông lúa vàng.
Thuở còn rộn rã thôn trang
Trống dồn chân bước, trường tan lớp chiều
Hồn nhiên như tiếng sáo diều
Ngây thơ như bước tin yêu vào đời
Nhưng rồi vật đổi sao dời
Em qua xứ khác, tôi rời làng xưa
Đuôi gà biền biệt nắng mưa
Tóc sương của một thời chưa biết buồn
Bây giờ chớp bể mưa nguồn
Sợi treo nhánh bạc, sợi buông ngắn dài
Tôi theo vận nước miệt mài
Em thành sương phụ, tóc cài khói mây
Đuôi gà một dạo thơ ngây
Qua bao dâu bể giờ đây nặng sầu
Từ cơn mưa bão giang đầu
Đời mình cũng lắm cơ cầu nổi trôi
Nhớ quê lòng chợt bồi hồi
Tóc đuôi gà vẫn trong tôi rộn ràng
Bến sông, trường cũ, thôn làng
Là màu kỷ niệm mênh mang trong đời
Đêm nay hồn vượt biển trời
Nhớ người lòng gửi đôi lời vọng xa
Về đâu mái tóc đuôi gà?!
Tình quê xin mãi đậm đà không phai.

HUY VĂN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét