Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2022

NGÀY CỦA MẸ - Thơ Ngô Minh Hằng


 Con bật khóc ngon lành như trẻ nít

Khi tiếng người trầm bổng phía đầu dây
Người đọc con nghe những đoản văn hay
Của người viết tặng mẹ người, mẹ ạ!
*
Ngày của mẹ, mẹ con người vui qúa
Những bông hồng cài đỏ áo ai tươi
Những lá thư, tấm thiệp, những môi cười
Những ánh mắt và vòng tay thương mến
*
Trước cảnh ấy, con cúi đầu nghèn nghẹn
Mắt con cay, lòng đắng, mẹ hiền ơi!
Ba chục năm hơn, vắng mẹ trong đời
Nỗi thương nhớ lắm khi là biển động
*
Con thường gọi “Mẹ ơi” trong tuyệt vọng
Những âm giai theo từng đợt sóng buồn
Câu trả lời là tiếng dội cô đơn
Của ngọn sóng vỗ khan bờ đá lạnh..
. *
Từ không mẹ, bóng đời con hiu quạnh
Những nghẹn ngào con giấu cả trong thơ
Cõi nhân gian, con: một kẻ dại khờ
Nên mỗi bước chân đi là một ngã!
*
Chưa đủ lớn nên đời nhiều xa lạ
Biết chi đời đồng nghĩa với đau thương
Với bể dâu và cay đắng hí trường
Thiếu vắng mẹ không ai người nâng dắt
*
Ngày của mẹ, lệ con tràn khóe mắt
Nhớ mẹ nhiều và thương mẹ, mẹ ơi!
Kiếp tha hương, con lưu lạc quê người
Nên mộ mẹ khói nhang đành vắng vẻ
*
Mẹ người có những bài văn hay thế
Con viết gì cho mẹ của con đây
Con vụng về không có áng văn hay
Mà chỉ có tấm lòng con, mộc mạc
*
Người vẫn đọc những lời văn dào dạt…
Con khóc ròng như trẻ nít, mẹ ơi
Con viết bao năm chẳng hết một lời:
Là thương mẹ, là vô cùng yêu mẹ!
*
Chợt mờ tỏ qua hai dòng nước lệ
Mẹ mỉm cười đôi mắt vẫn bao dung…
Mẹ của con ơi…. Nhớ mẹ vô cùng!…
*
Ngô Minh Hằng
02/5/1999
( Trích thi tập CÓ NHỮNG VÙNG TRỜI )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét