(Chuyện một Bà mẹ Huế, do Ni Sư Diệu Minh Tâm kể lại - 1998)
MẸ NHƯ TƯỢNG ĐÁ
Bao năm khóc cạn lệ rồi!
Hương tàn khói lịm, Mẹ ngồi héo hon!
Mẹ già có chín người con,
Qua cơn binh lửa, chẳng còn một ai!
Mẹ mất, ba cậu con trai,
Thằng Hai, hải chiến chết ngoài Hòang Sa!
Thằng Tư, tử trận Đông Hà!
Thằng Năm chết ở Sơn La trại tù!
Mẹ mất, con gái bốn cô,
Mậu Thân, bị bọn giặc Hồ thủ tiêu!
Bốn cô gái Huế mỹ miều,
Xác vùi chung, tại Nguyệt Biều bãi dâu!
Mẹ già chưa hết thương đau,
Gửi hai con út, lên tầu vượt biên.
Than ôi! Biển cả vô biên,
Con tầu mất tích ngoài miền xa khơi!
Khóc than cạn lệ khan lời,
Như dao cắt ruột, tơi bời héo hon!
Mẹ già có chín người con,
Qua cơn binh lửa, chẳng còn một ai
Bữa ăn, cơm độn ngô khoai,
Chín bát, chin đũa… gọi hoài Vong Linh!
- “Các con ơi!...hãy thương tình.
Về đây… kẻo mạ một mình bơ vơ! ”
Khói hương tắt tự bao giờ,
Mẹ như tượng đá, ngồi chờ Vong con!
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả:
quocbao_30@yahoo.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét