Tháng ba khô quánh vành môi nóng
Môi khốc trơ như khí đất trời
Đà Nẵng rang hầm đêm cạn kiệt
Trông vời Thường Đức đồi ma trơi
Lính chết quanh đồn chưa rõ mặt
Những khuôn mặt trẻ quá ngây thơ
Viên đạn trúng thân làm co giật
Tuổi thơ đành xa bỏ cuộc chơi
Thường Đức máy bay sà xuống thấp
Tản thương dân lính khỏi nơi này
Khói bụi mù trời sương mịt đất
Đạn rền cùng tiếng hú quanh đây
Tháng ba Đà Nẵng thất thanh gọi
Tam kỳ, Tiên Phước rút quân nhanh
Lính cùng dân tả tơi hoa lá
Đường ngang bít lối, mù quân hành
Bỏ lại đàng sau những hỗn loạn
Lính cùng dân...trời đất khốn cùng
Dân - con cá đang nằm trên thớt
Kiếp người trôi nỗi thật lao lung
Tháng ba thoi thóp hơi thở gấp
Đà Nẵng ngùi trông ở cuối đường
Ta chợt thấy mình như gấp gáp
Bỏ rời Đà Nẵng tránh tai ương
Tháng ba Đà Nẵng co giò chạy
Chen chúc nhau theo sóng xuống thuyền
Lặn hụp cực cùng bên nổi chết
Ơi đêm Đà Nẵng có buồn không?
Đà Nẵng phố phường đang ụp xuống
Một trời lửa rực đằng sau lưng
Một trời quê bỗng dưng tàn lụi
Bên bến sông Hàn khóc đau thương
Tháng ba năm ấy còn ai nhớ
Ngó lại đàng sau những mịt mùng
Hồn đâu trong tháng ba ngày đó?
Chiến tranh hề! nước mắt riêng chung
Trần Yên Hòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét