Một thời qua anh khoác áo chinh nhân
Giày sô dẫm khắp núi rừng hoang dại
Vì non sông đâu sá đời trai trẻ
Đi khắp vùng chiến thuật cứu quê hương
Ai nghe chăng gió mùa đông se sắt
Cơn mưa chiều đẫm ướt mảnh chinh y
Chiếc poncho* rừng sâu không đủ ấm
Nên từng đêm thao thức với trăng khuya
Đêm không ngủ anh nhìn hỏa châu sáng
Trên bầu trời đã tắt những vì sao
Dường như có một vầng trăng ngơ ngác
Trăng đã mờ khuất bóng một đêm xưa
Chỉ là trăng non gác trên đầu súng
Đêm tiền đồn xa nghe tiếng đạn rơi
Đâu dám nghĩ đến một thời thơ mộng
Thuở cùng nhau dạo bước đã xa xôi..
Anh đã xông pha vào nơi lửa đạn
Rồi nằm xuống một đêm lạnh mùa đông
Anh ở đâu, thời gian buồn quên lãng
Chút hồn thiêng còn lại với non sông
Anh đã hẹn ngày thanh bình trở lại
Chốn biên thùy gục ngã giữa sương khuya
Sông Bến Hải đã sầu chia ngăn cách
Ý thức hệ đôi miền vẫn chia hai
Non sông nầy một thời đầy khói lửa
Người đi tìm ánh sáng buổi bình minh
Ánh dương tàn, hoàng hôn về u uất
Đất nước mình một thuở đã điêu linh..
(*) Tấm vải nylon rộng để đắp hay choàng cho lính thời VNCH
Thu Chi Lệ
(Ngày 24.03.2023)
(Tưởng nhớ QH thứ 48)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét