Tôi tương tư một loài hoa dân dã ,
Tháng mười hai mùa hoa cải gọi mời ,
Cứ đong đưa đừng bay mất hoa ơi ,
Đừng theo gió bay về trời xa lắm.
Không về phố chợ cho người mua bán ,
Ai yêu hoa thì hãy đến nơi đây ,
Tôi gặp mùa hoa ở cuối chân mây,
Hoa cải vàng trên cánh đồng vô tận.
Gió chuyển mùa đông trời se se lạnh ,
Đi trong sương mù chợt thấy hoa vàng ,
Tưởng xa xăm khi tôi mộng thiên đàng ,
Hóa ra thiên đàng ở ngay trước mặt.
Hoa không trang điểm hội hè đình đám,
Hoa mọc hồn nhiên trên khúc đường quê ,
Bên bờ sông vắng hoa cải vàng mơ,
Cánh bướm chập chờn thành câu thơ đẹp.
Thơ có sẵn tôi không cần ghi chép,
Ngồng cải vươn cao khoe những đóa hoa ,
Đang mùa đông tôi cứ ngỡ xuân về ,
Không gian tình tự tuổi vừa mười tám.
Tôi thả tóc gió hôn từng sợi tóc ,
Tôi mời gió phất phơ tà áo bay,
Tôi gọi mù sương của tháng mười hai ,
Cùng tôi chào đón một mùa hoa cải.
Hoa đẹp thế nhưng tôi không nỡ hái ,
Đời có gì là riêng của mình đâu ,
Chia với thế gian khoảnh khắc tâm đầu ,
Tình tri kỷ vì một mùa hoa nhé.
Mùa hoa ngắn ngủi nên tôi vội vã ,
Hôm nay yêu sợ mai sẽ phai tàn ,
Đi giữa rừng hoa tôi mặc ao vàng ,
Hoa cải về trời tôi buồn ở lại.
Nguyễn Thị Thanh Dương.
( Dec,12- 2016)