Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2016

CÓ NHỮNG BỨC TƯỜNG - Thơ Thiên Kim



Có những bức tường, ngăn chia đôi lứa
Bức tường lễ giáo tình cách phân ly
Bức tường cản ngăn yêu thương nhân loại
Ôi! Những bức tường dầy đặc vô tình    

Bức tường Bá Linh cắt đôi đất nước
Bên kia đọa đày bởi lũ sói lang
Người dân không còn tự tình dân tộc
Bên kia không còn no ấm tự do

Bức Tường là tấm màn sắt tối tăm
Người dân khổ đau cuộc đời quằn quại
Cộng sản một bọn tàn ác hiện hình
Thế kỷ nửa trời tăm tối điêu linh

Bức tường Việt Nam vô hình ô nhục
Dấu những bạo hành, tra tấn dã man
Che những tham ô, vét vơ, bất chính
Bưng bít tội hình bán nước buôn dân

Rồi, bức tường dù dựng xây kiên cố 
Lòng dân uy lực là sức bật tung
Tường đổ tan như bạo quyền dập mặt
Sấp xuống bùn đen ô uế mạt tàn...                     

Thiên Kim- 
Ngày QT Nhân Quyền 10/12 tại Berlin



Bài thơ như nỗi quặn đau của cả dân tộc Việt... mãi đắm chìm trong thống khổ từ vạn năm xưa!

Có những dòng sông từng là ngăn cách
Có những bến đò mãi mãi chia xa
Có những người đi Bắc Nam hờn trách
Có những nỗi buồn mệnh nước can qua

Ta nghe tiếng nấc bên vành tang trắng
Ta thấy em thơ không biết mẹ cha
Ta nhìn nấm mồ quạnh hiu mưa nắng
Ta biết cuộc đời lặn lội phương xa

Em đã hẹn hò không bao giờ thành tựu
Anh đã... chàng trai đi mãi không về
Để phút giao bôi cùng thề bên ly rượu
Chẳng bao giờ là chồng vợ phu thê

N.Thương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét