Có phải em là mây đấy không
Cho ta ngơ ngẩn dáng em hồng ?
Ước gì em ạ, ta là núi
Núi đứng chờ mây dẫu tiết Đông
Có phải em là gió viễn khơi
Cho ta tóc rối đứng bên trời ?
Lòng ta là nước, hồn ta sóng
Đợi gió em về reo tiếng vui
Có phải em, vầng trăng thiết tha
Cho ta say đắm cảnh thiên hà ?
Ước gì vớt được vầng trăng ngọc
Để mãi trăng vàng - trăng của ta !
Có phải em là thơ thất ngôn
Cho ta thi tứ dậy trong hồn ?
Ôi, ta mà được là thi sĩ
Em với thơ sầu sẽ ngát hương !
Có phải em là nắng tháng Hai
Cho ta mộng luyến nét trang đài ?
Để ta níu lại vòng quay đất
Ôm chặt xuân hồng kẻo nắng phai !
Và chẳng bao giờ quên tháng Tư
Nên thơ đau đớn mỗi ngôn từ
Vươn vai, ta ước ta Phù Đổng
Gột vết tâm thương, rửa quốc thù
Song Châu Diễm Ngọc Nhân