Thứ Hai, 11 tháng 1, 2016

Chờ Anh Mang Nắng Ấm - Thơ Hồ Triều Lam



Anh có biết đôi ta không hội ngộ?

Để tình mình vẫn đẹp mãi nghìn năm.
Đôi mắt đó, đôi môi cười rạng rỡ.
Nắng mưa nào ta vẫn thấy lâng lâng!

Anh có ước mình không hề gặp gỡ?
Ba mươi năm dài ta vẫn là ta.
Trong tâm tư Em hiền hòa im vắng.
Chuyến tàu nào cũng đầy ấp yêu thương!

Anh có thấy tâm hồn mình ray rức?
Bên kia sông ta lặng lẽ nhìn nhau.
Con nước trôi theo thời gian không nghĩ.
Tình mình bâng khuâng lưu lạc không ngừng!

Anh có buồn đời ngọt ngào mấy lúc?
Khi bước vào đoạn cuối tình yêu.
Trong yêu thương ta tìm nhau sưởi ấm.
Giọt nắng xuân thì, hạnh phúc nâng niu!

Anh có biết niềm đau Em đang giữ?
Ta nửa đời trông đợi có bên nhau.
Qua muôn nơi chỉ có một con đường.
Em đứng đó, chờ Anh mang nắng ấm!

Hồ Triều-Lam

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét