Chủ Nhật, 3 tháng 1, 2016

Thơ VÕ THỊ TRÚC GIANG & NGUYỄN THỊ THANH DƯƠNG

 Nhớ rồi cũng quên

Buồn rồi cũng quen. Nhớ rồi cũng quên
Nhớ chao ôi nhớ. buổi học cuối cùng
Tan học anh chở em về bằng xe đạp
Gió thổi bên đường. lá cũng buồn tênh

Bến đò xưa hai mái đầu tựa vai nhau khóc
"Anh đi về đi. Kẻo trễ. ướt hơi sương"  
Tiễn em ra đi, lên đường vượt biển
Anh quay về trường. tim nát nhớ thương

Một ngày gió mưa. Đường xa vạn dặm
Cốt để tìm nhau. Tìm lại người xưa
Một ngày gió mưa. Ra về em khóc
Xa nhau một lần. Mất mãi trăm năm
Yêu nhau một lần. Nhớ rồi cũng quên !!  


Cảm hứng khi đọc bài Thơ " Một Ngày Buồn Với Gió Mưa " của chị NTTD.

Võ Thị Trúc Giang Lúa 9
02. Jan 2016


 
MỘT NGÀY BUỒN VỚI GÍO MƯA.

Cơn bão từ đâu mưa gío về,
Suốt đêm qua gío lạnh lê thê,
Sáng nay trời vẫn còn thổn thức,
Như người tình khóc tình ra đi.
 
Tôi tiễn người  thân ra phi trường,
Xe đi trong mưa dưới đèn đường,
Chuyến bay sớm đưa người đi nhé,
Mong rằng nơi trở về bình yên.
 
Chuyến bay đã không bay đúng giờ,
Kẻ tiễn người đi cùng đợi chờ,
Ngồi trong phi trường nhiệt độ ấm,
Mà thấm vào lòng lạnh tiễn đưa..
 
Về nhà thấy hoa hồng rưng rưng,
Hoa này tôi trồng ở trước sân,
Những cành hoa oằn mình trong gió,
Cám ơn hoa nở trong mùa Đông..
 
Ra vườn thấy chuông gió mà thương,
Chiếc chuông gió bạc màu thời gian,
Đêm qua gió quay cuồng chuông gió,
Đêm qua vườn mưa rụng lá vàng.
 
Tôi nằm nghe một bài nhạc tình,
Ngoài trời mưa vẫn rơi chập chùng,
Chuyện tình của ai làm tôi khóc,
Tôi trách người hát làm tôi buồn.
 
Một ngày buồn cùng với gió mưa,
Chuyện đời thường tôi cũng ngẩn ngơ,
Ngày mai ngày một thôi mưa gió,
Buồn có theo mưa gió bay đi?
 
Nguyễn Thị Thanh Dương.
( Dec.27, 2015)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét