Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2016

BỎ EM LÊN NÚI ĐI TU - CÙNG NÀNG XUỐNG BIỂN ĂN NĂN - Thơ Như Thương & Trần Minh Hiền


Yen Tu


Khuya nay trăng vỡ bóng thiền
Nằm trên gối mỏng chao nghiêng chữ tình
Chạm tay vách đọng bóng mình
Gió lay rèm động trang kinh khép hờ
Chạm dòng chữ nghĩa tóc tơ
Câu thơ rụng xuống đậu bờ vai em
Mơ hồ lá đổ ngoài thềm
Dấu chân tình đã êm đềm đi qua
Nhớ môi say giấc hoan ca
Hóa thành giếng ngọc, thôi ta lỗi thề
Chạm vòng tay lạ đam mê
Mới hay ta lạc lối về tịnh tâm
Chạm ly rượu ngọt hương thầm
Đêm trôi dừng lại nốt trầm ngà say
Chạm vào cung bậc nét mày
Đường cong em vẽ mai này về đâu
Dấu trong đôi mắt thẳm sâu
Trăm năm kiếp trước trăng màu lung linh
Chạm hào quang một cuộc tình
Em-Ta về lại trăm nghìn kiếp thu
Bỏ em lên núi đi tu
Để con trăng đã về ru gối tình
 
Như Thương

(Cuối năm, tháng Chạp 2015)

CÙNG NÀNG XUỐNG BIỂN ĂN NĂN

( Viết trên cảm xúc của bài thơ BỎ EM LÊN NÚI ĐI TU của thi sĩ Như Thương)

Cùng nàng xuống biển ăn năn
Mùa xuân chưa đến trăng rằm chưa lên
Từ bi hỷ xả miếu đền
Câu thơ thiền định, bồng bềnh mây trôi
Lang thang bao núi bao đồi
Hốt nhiên đốn ngộ vun bồi nhân sinh
Ngắm trăng, ôm gió ảo hình
Nghe trong vũ trụ đôi mình ngộ tri
An nhiên tự tại hành trì
Hát lên ca khúc thầm thì vị tha
Thong dong trong cõi ta bà
Thương yêu nhân thế, đậm đà tình quê
Cầu mong nguyện ước nẻo về
Hư hao mộng mị, bốn bề thanh âm
Nhặt lên đá sỏi âm thầm
Nâng niu hạnh phúc đàn cầm trần gian
Chở câu thơ cũ lên ngàn
Vẽ tranh đời sống lụi tàn thời gian

Trần Minh Hiền 
Orlando ngày 1 tháng 1 năm 2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét