Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2016

Mưa - Nhớ SAIGON - Thơ Huy Văn - Bảo Trân - Ngọc Trân



Ta đứng dưới cơn mưa Đông Bắc
Lòng bâng khuâng, nhớ quá…Sài Gòn!
Trời viễn xứ giọt buồn héo hắt
Lạnh vào hồn một nỗi héo hon.

Cô đơn chất chồng thêm trống vắng
Cho sầu vương chân bước rã rời
Mưa lất phất, giọt bay trầm lặng
Thả đông miên vào bóng chiều rơi.

Mưa hiu hắt. Đất, Trời ủ rũ        
Mưa Sài Gòn …ôi quá xa xôi!
Tim chưa lạnh mà tình đã cũ
Mưa bây giờ buồn quá: chia phôi!

Vẫn ngày một, ngày hai tất bật
Vẫn chiều sương, sáng nắng “cuốc cày”
Vẫn quan hà mấy cuộc tỉnh, say
Giữa “nhân ngãi, nhân tình” lây lất.

Nhung nhớ trải nửa vòng trái đất
Hóa thân vào mưa lạnh chiều đông
Biết lối về xa khuất mênh mông
Mà lòng vẫn thương hoài mắt biếc.     

Mưa hòa giữa muôn trùng kỷ niệm
Chiều đong đưa tịnh khúc hoài mong
Lại một mình bên trời gió quyện
Nhìn mưa bay thêm lạnh cõi lòng.

               HUY VĂN

NHỚ SÀI GÒN

Ta ở bên này, trời Tây Bắc
Cùng một niềm đau, nhớ Sài Gòn
Nhìn mưa viễn xứ, buồn hiu hắt
Chạnh lòng lữ thứ, kiếp cô đơn
Mưa rơi, thấm ướt lòng phố vắng
Thấm những niềm đau, những rã rời
Chiều Xuân lạnh, mưa bay thầm lặng
Trong lòng, lệ cũng lặng thầm rơi
Ngồi ngắm mưa sa, lòng buồn rũ
Nhớ khoảng trời nào, rất xa xôi
Chập chùng kỷ niệm, hình ảnh cũ
Tưởng đã theo thời gian, phai phôi
Xuân Hạ Thu Đông đều tất bật
Xá gì mưa nắng, kiếp “trâu cày”
Nửa đêm chợt tỉnh, sầu chất ngất
Chôn kín niềm đau trong men say
Ước gì xoay nửa vòng trái đất
Về lại quê nhà một cuối Đông
Canh lửa nồi bánh chưng đợi Tết
Sưởi lại tim yêu cạnh bếp hồng

Chẳng lẽ, vẫn chỉ là hoài niệm?
Vẫn chờ, vẫn nhớ, vẫn thương mong?
Vẫn như mưa gió không ngừng nghỉ?
Quyện mối tơ vương tận đáy lòng!
Bảo Trân

Nhớ Saigon 
Ta giờ ngồi đây nhớ Saigon,
Những chiều nắng nhạt buổi hoàng hôn,
Những cơn mưa nhỏ mình hai đứa,
Khép nép bên nhau dưới giữa phố phừơng.

Saigon với những đường phố xưa,
Cổng trường năm cũ chưa phai mờ,
Những lần tan học anh thường đón,
Dìu bước em về những buổi trưa.

Saigon những ngày mình bên nhau,
Hàng me xanh lá che đôi đầu,
Công viên chốn cũ nhiều kỷ niệm,
Chứng kiến bao nhiêu chuyện tình đầu.

Saigon bây giờ đã không còn!
Bóng nhỏ chiều xưa bên giáo đường,
Để anh còn được nghe em khẽ,
Nguyện cầu hai đứa mãi yêu thương.

Saigon còn đâu ngày cuối tuần!
Những con đường rợp bóng chinh nhân,
Từng đoàn trai trẻ trường Thủ Đức,
Được phép về thăm lại phố phường.

Saigon bây giờ còn gì không?
Đã nhạt môi ai phai má hồng!
Bao năm chờ đợi người đi biệt,
Công viên tượng đá vẫn buồn trông.

Saigon chiều nay mưa không em?
Cho ai lệ thắm ướt vai mềm!
Cho anh ôm nỗi sầu thương nhớ!
Gởi trọn về em vạn nỗi niềm. 
Ngọc Trân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét