Năm hết một mình ngất ngưởng say
Chiều sương hơi núi lạnh môi đầy
Chân chồn bước lạc vào hoang lộ
Cửa đóng mộng đời trai thoáng bay
Ta đếm đời ta hiếm nét vui
Chiều thiêu nắng lửa sáng sương đầy
Quanh ta đá tảng sầu vương nặng
Phố cũ tìm quên bóng áo ai
Ta vẫn bậm môi tiếng thở thầm
Bạn bè ôi đầy đọa chung thân
Xó rừng hiu hắt đời bóng lặn
Xa thẳm cỏ sầu lối phân vân
Ta muốn ngâm thơ như tráng sĩ
Vung gươm miệng hát đời biên cương
Thế nhân đầy dẫy phường mắt trắng
Phù thế thân tàn giấc mộng hoang
Hắt chén về nam chờ đêm hết
Ngày đang hửng nắng xuống phương nào
Ta thân đất trích sầu chắn lối
Quê nhà ai đợi dưới hàng cau?
Ta nốc hơi men đầy miệng đắng
Lửa sầu bốc ngọn ngả nghiêng đời
Ðêm ba mươi tết sầu chắn lối
Tìm thử quê nhà lửa biếc soi
Mộng vẫn còn lưng trong cốc nhớ
Men bốc hoang sơ một cõi người
Mới hay ngơ ngác chiều phố chợ
Mỏi mắt không ra một nụ cười
Nguyễn Mạnh Trinh-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét