Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2019

Tôi yêu chiếc cổng bề Đông nhà mình - Thơ Cao Thoại Châu

grafik.png

Tôi sinh ra và lớn lên
Trên bờ một đại dương xanh thẳm
Đại dương mênh mông
Hồn nước tôi là linh hồn rất rộng
Không thước nào đo nổi độ sâu
Núi bờ tôi ai đo nổi chiều cao
Nơi người nước tôi đứng nhìn ra biển
Thuyền cá về mang tiếng biển Đông vào

Tôi yêu cái bờ Đông nơi mình đang đứng
Xanh bờ cây của chiếc ao nhà
Những cá tôm hiền lành hào phóng
Nuôi người nước tôi đã mấy ngàn năm
Biển bạc nuôi người vĩnh viễn!

Biển nước tôi xanh
Rừng nước tôi xanh
Chiếc cổng nước tôi đẹp bền đi vào lục địa
Người nước tôi giữ nhà mình từ đó
Hội nghị Bình Than vang dội đất trời
Cổng Trường Sa là cổng thép hôm nay
Và Hoàng Sa cổng đã sơn bằng máu!

Lớn lên từ bờ Đông
Phổi căng như cánh buồm đi trên sóng
Sáng tinh mơ không phải bật đèn 
Vì đã có mặt trời đứng chờ ngoài cổng

Người nước tôi yêu cái cổng bờ Đông
Như người ta yêu máu trong tim
Biết bao lúc mò kim đáy biển
Người nước tôi tìm được trái tim mình
Và đó là chiếc chìa khóa
Xương thịt bền hơn sắt thép của cha ông!


Cao Thoại Châu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét