Thứ Bảy, 2 tháng 3, 2019

TRO BỤI - Thơ Trần Quốc Bảo



Hôm nay đáp chuyến Jet Blue
Mượn đôi cánh sắt, vù vù bay lên
Thấy mình đâu phải là tiên
Mà đang êm ái lượn trên vòm trời

Nhìn qua khung cửa bồi hồi
Dưới kia , mù mịt ... núi đồi, biển sông
Con người, quá nhỏ - khó trông
Lên cao ... cao nữa - là không thấy gì

Lan man, thơ thẩn nghĩ suy
Về sinh-vật bé tí ti: “con người
Trí khôn, thiệt quá tuyệt vời!
Từng phen thám hiểm biển trời bao la

Hỏa Tinh, trên cõi thiên hà
Phi thuyền bay tới, thăm qua mấy lần  
Biển sâu, đáy thẳm muôn phần
Tầu ngầm lặn xuống, hải tuần dò la

Văn minh, nhân loại tiến xa
Nhưng tai họa sát bên “ta” rất gần
Con người thật nhẹ đồng cân
Chỉ trong gang tấc, Tử Thần kề bên !

Người” từ tro bụi mà nên   (**)
Một mai rồi cũng về miền “bụi tro
“Thiên tài” là PHÚC, Trời cho
Sống sao, tích ĐỨC mà so với TÀI

Giật mình ... nghĩ tới thân này
Tôi là hạt bụi đang bay ngang Trời !

                               Trần Quốc Bảo
                                Richmond, Virginia
                  Địa chỉ điện thư của Tác Giả:           
                    quocbao_30@yahoo.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét