Ngày lại đến gầy thêm nỗi nhớ,
Nắng lại nhoà mấy nẻo sơn khê...
Lối ra, còn nhớ lối về,
Đường ra chiến địa, đường quê cách vời...
Hứng đầu gió tìm hơi Mẹ ấm,
Mà lạnh này sao thấm từng cơn.
Nhớ khi Mẹ tách trái gòn
Ghép đôi manh vải Mẹ dồn áo bông.
Sợ con lạnh ngày đông cơn bấc,
Rồi nhớ khi Mẹ cắt mở cau...
Nắm cơm buộc chặt hai đầu
Một dây mà nối nghĩa sâu trùng trùng.
Bầy đom đóm rưng rưng trước ngõ,
Nến canh tàn giọt nhỏ nhỏ sa
Nao nao nghe giục tiếng gà...
Lòng trong bậu cửa chân ra cuối đường.
Ngoảnh mặt lại hơi sương lạnh ngắt,
Môi Mẹ cười nước mắt tuôn rơi.
Rồi nay thân ở xa xôi,
Nhớ câu Mẹ nhủ nhớ lời Mẹ khuyên.
Nhớ buổi nọ bút nghiên đèn sách,
Rộ mùa rươi lách tách hạt mưa,
Đỉnh trầm nghe thoáng hương đưa,
Nghe như Mẹ khấn con chờ đại khoa...
Rồi thoắt bỗng phong ba dậy sóng,
Rồi bỗng không lều chõng bỏ trơ...
Nỗi mong nỗi ước ngày xưa,
Giọt buồn giọt tủi nhập nhoà trong đêm.
Bã trầu giả hẳn mềm tấc dạ,
Bờ đường xưa trắng dã ngàn lâu,
Mẹ trông chừng đã bạc đầu
Nhện giăng nếp nhớ, ve rầu giọng thương.
Phận bất hiếu lửa hương chẳng trọn,
Thương Mẹ già thỏn mỏn chờ trông.
Sầu lên mấy ngọn sầu đông,
Thân cành trơ trụi trên đồng xa xa...
Nhớ có bận Mẹ ra đầu ngõ,
Trẻ đầu làng buổi đó trổ hoa...
Mẹ rằng nạn nước nạn nhà,
Phận người thôi biết sẽ ra đàng nào!...
Hoa tre trổ từng vào thế hệ,
Thế hệ nào tre cỗi khóc măng?!.
Chập chùng đá dựng mây giăng
Trông chừng nẻo cũ mang mang tấc lòng!
Nắng đầu núi rám hồng đá sỏi
Ra sườn non trông vợi hoàng hôn...
Lơ thơ vài cành chim buồn
Mẹ ơi nhớ Mẹ ngập hồn chính nhân....
Văn Nguyên Dưỡng
(Trích Trường Ca Trên Nãi Chiến)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét