Này anh nghiêng sang phía vầng trăng
Mây ngủ trên sườn đồi vừa tỉnh
Vài giọt sương rắc trên cành lá
tiếng cú mèo gờn gợn suốt đêm
hằng sống hằng nghe lời yêu thương
những con người luyện đá hóa vàng
hằng tin ngọn gió vận may lại
kẻ ăn mày bỗng chốc hóa vương gia
đêm gió núi như cô hồn gào khóc
từng nén nhang soi rọi kiếp người
những bóng mờ mơ hồ, sờ soạng
cúi đầu, quỳ gối, nguyện, ăn năn...
này anh, nghiêng sang phía vầng trăng
ánh sáng mà anh vẫn cơ cầu
nhỏ dòng máu lệ trông trời đất
sông vàng lóng lánh hết mùa trăng
Lê Thu Thùy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét