Em đi chiều thu ấy
Em về gió sang mùa
Cùng nàng thu trăn trở
Tình ơi tình như xưa !
Tình ơi tình như xưa !
Nhớ nhung nói sao vừa
Mùa vàng thu êm ái
Như chưa lần tiễn đưa.
Gởi hương thầm cho gió
Trên xác lá đợi chờ
Dấu tình còn lưu luyến
Đường đời đã bơ vơ .
Người quên rồi lời hứa
Tình mỏng tựa như tơ
Vào đời nhau vội vã
Môi thơm giấc mộng hờ.
Là nụ hôn hương nhớ
Em vẫn đợi vẫn chờ
Trong thu tàn giá buốt
Da diết bóng người mơ
Tìm nhau trong hơi thở
Giữa mùa thu mong manh
Một lần tim em đã
Gói tình vào trăm năm
Tiếc thương trên thân lá
Vàng cả góc trời xa
Thu ơi tình nào biết
Còn hay đã nhạt nhoà ?
Ngọc Quyên
LỜI TÌNH MONG MANH
Tình có xanh như cỏ
Lấp vũng sầu hoang vu
Trái tim hồng khô héo
Sương thu giăng mịt mù...
Tình lạc bước u mê
Lá thu vàng tái tê
Lắt lay chiều mưa lạnh
Sao nghe hồn chênh vênh...
Hay chăng thu vẫy gọi
Từ xa vắng mù khơi
Tình sao hoài lận đận
Ngổn ngang nỗi luân trầm...
Hoàng hôn mùa lá mục
Thăm thẳm một vực sầu
Vết thương tình ảo não
Lẽ nào anh không đau?
Có nghe lời cùng tận
Gọi suốt đời ăn năn
Đất trời mênh mông quá
Tình có chắc trăm năm?
Ngày đông buồn lảo đảo
Ngọn cỏ hồn xanh xao
Lạnh tanh hơn lòng đá
Tình mong manh...xa mù!
Phạm Thị Minh-Hưng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét