Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2018

SƯƠNG THU - Thơ Ó Biển 227 - LC


Thu đến bao giờ thế hở Thu?
Tự dưng một sớm có sương mù
Ẩn hiện gần xa đồi cùng núi
Lá vàng rơi thung lũng âm u..

Thu đến! Ban ngày như ngắn hơn
Chậm thấy bình minh, sớm hoàng hôn
Buổi tối tắt đèn đi ngủ sớm
Mộng mơ dài sưởi ấm tâm hồn.

Thu đến, tiết trời chưa lạnh lắm
Nếu có người ôm, ngủ rất ngon
Mộng nếu không vàng thì cũng thắm
Và giấc Nam Kha sẽ thật tròn.

Thu đến ru hồn ai đắm mê
Đêm dài đồi cỏ mượt sum sê
Níu giữ chân ai con dốc láng
Dạ yến tàn trăng chẳng cho về.

Vuốt má chào nhau dạo chớm Thu
Đường về quen lối cỏ êm ru
Cảm giác chập chờn lòng vương vấn
Sương đã gần trưa vẫn còn mù.

Ó Biển 227 - LC.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét