Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2020

Về Thăm Việt Nam - Thơ NGUYÊN LƯƠNG


Về thăm Việt Nam một lần cho biết
Việt Nam bây giờ đẹp hơn ngàn lần năm trước!
Trên rặng phi lao reo vi vút
Dưới bờ cát trắng nước trong xanh
Việt Nam đã yên thanh bình
Mời Anh, Chị về thăm một lần cho biết!

Xin mời những thằng Cu, con Gái ba mươi bảy năm về trước
Còn ở truồng, vọc nước, chơi khẽ, bắn bi
Bao nhiêu năm ở  hải ngoại, quên hết, nhớ gì?
Có còn nhớ những con đường gồ ghề ngày xưa trên lưng Mẹ cõng?

Có còn nhớ vai Mẹ những cụm mồ hôi muối trắng
Bản đồ Việt Nam hai nửa khác màu sơn
Tiếng dế trong sương hòa tiếng võng kẽo kẹt đưa đêm chiến trường
Cả nước Việt Nam dưới làn bom xé nát

Nay về thấy những hố sâu đọng nước soi mặt trời xám ngắt
Nhìn lại ngôi trường xưa sơn trắng đổi màu nâu
Cút bắt trò chơi địa đạo âm u
Đi tìm kiếm quê hương, còn lại những gì?
Mất những gì, đâu còn gì để mất!

Có còn là cái nghèo xơ xát
Có còn là ruồi, muỗi, đỉa, mòng
Những đứa bé bụng õng chạy rong
Những ông gìa còng lưng ngồi ngáp

Lớp bụi thời gian phủ mặt người xanh mét
Những ổ gà to như những hố bom
Tình con người đầy những mánh mung
Dân bất mãn – điên khùng
Dân đói nghèo – gian lận

Quan càng giàu quan càng tham nhũng
Dân càng nghèo dân vắt kiệt máu da
Ruộng dân nghèo quan chiếm xây nhà
Đất nước chung quan bán cho thực dân kinh tế

Trái chôm chôm nhiều gai, ít ngọt
Mãng cầu, măng cụt ra qủa trái mùa
Việt Nam quê hương bây giờ có thừa:

Ăn cắp,
            Ăn xin,
                       Ăn hàng,
                                    Ăn trên, ngồi trước.

Hãy về thăm để thấy trần truồng sự thật
Cách mạng nhân đân, Cách mạng nào đây?
Con tép kho diêm, ăn dối qua ngày
Chờ đổi thay, Đảng đang đi trên con đường sáng suốt

Xách đèn đầu đi xuống địa đạo Củ Chi ngõ ngách
Có nhiều con đường ra biển, ra sông
Xưa Cách Mạng đào hầm vào Sài Gòn
Quên một con đường đi vào lòng nhân dân
Nay không có một con đường thoát

Về thăm nhà nghe lại những điều mơ ước:
Một ngày mai tốt đẹp lắm cho Việt Nam
Để khóc cho người thân, cho nước, cho mình
Để từ gĩa, tổ quốc ơi!
Đi lại những con đường ngày xưa Mẹ cõng

Để thấy mồ hôi muối trắng, tóc chải dầu dừa láng bóng
Nghe tiếng dế kêu, thằn lằn chặt lưỡi đêm dài
Gà gáy canh ba, chuột chít canh hai
Trời sáng ban mai, sáng mai trời sáng

Đường trí nhớ tưởng như ngắn lại
Mà bóng hình ký ức cứ dài ra
Như vừa mới hôm nào con phố đi qua
Cây đã lớn, người đã gìa qúa tuổi

Ngày Việt Nam qua chậm như người đi đường lầm lũi
Ánh nắng Việt Nam sạm cháy mặt người
Ánh nắng vàng của tuổi nhỏ rong chơi
Hãy trở về đây say sưa tắm nắng

Cu kỹ sư, Gái bác sĩ đã làm nên danh vọng
Việt Nam bây giờ cũng được bình yên
Cát trắng, thông xanh vi vút biển tình
Tắm nắng cho đen giống người bản xứ

Về thăm Việt Nam một lần đi chứ!
Để thấy Việt Nam không còn giống Việt Nam…

Nguyên Lương

(2012)

BƯỚC LƯU VONG - Thơ HUY VĂN



Mang lòng hoài cổ đi ươm mộng
Đâu biết ngày trôi rất âm thầm
Lất lây, chìm, nổi trong cuộc sống
Bạc đầu nên lực bất tòng tâm!

Nhánh sông đời chảy qua bến lỡ
Bấp bênh trôi dạt chốn xa xăm
Con nước về xuôi cho ai nhớ
một chuyến đò ngang đã biệt tăm.

Phong trần, thế sự cùng cơm áo
chất đầy một gánh nặng vai suông
Người oằn vai dưới trời mưa bão
đếm bước lưu vong của phận buồn.

Khi đại dương chia đôi bờ sóng
là lúc ngàn khơi khép đường mây
Hồn như trăng lạnh, tình rũ mộng
Trắng cả mưa đêm, bạc nắng ngày.

Thấp, cao từng bước chân tư lự
Thả xuôi, quay ngược, chẳng về đâu!
Rười rượi bên thềm, trăng viễn xứ
soi mảnh tình đơn nhớ giang đầu
.
HUY VĂN

Thứ Tư, 29 tháng 7, 2020

Vọng Tiền Nhân - Thơ Vương Thanh (Đacsan LâmViên)


Chiều nao chợt nhớ tiền nhân
Trích Tiên ai kẻ muôn vần thơ say
Phượng hoàng vút cánh thiên thai
Ngàn năm đài vắng vẫn hoài chờ trông (1)

Thư sinh dệt mộng bên song
Dưới hoa tình tự đôi lòng vào thơ
Hồng hoang đôi mắt xanh mơ
Trăm năm gác nguyệt cung tơ tuyệt vời (2)

Trường giang sương tỏa đầy trời
Bên dòng sông vắng ngậm ngùi từ ly
Sầu mây vời vợi đường thi
Sóng lòng theo bước người đi nghẹn ngào (3)

Cuộc đời lắm nỗi thương đau
Ba trăm năm nữa ai nào khóc ta (4)
Mấy vần đêm vắng ngâm nga
Mà nghe xao xuyến, xót xa thế tình
Hồng nhan bạc phận lênh đênh
Chữ tài, chữ mệnh nổi chìm kiếp hoa (5)

Hào tình, “đối tửu đương ca”
Mang mang trời đất biết là về đâu
Tứ phương gió loạn mưa gào
Vỗ gươm mà hát, nghiêng bầu mà ngâm
Ðời người được mấy tri âm
Nào ai tri kỷ, xin nâng chén cùng (6)

Trượng phu trót hẹn tang bồng
Kinh luân đầy túi, anh hùng dọc ngang
Một mai bầu rượu, cung đàn
Hẹn ngày toại chí non ngàn thảnh thơi (7)

Trăng lên tỏa sáng khung trời
Kìa nàng Tố nữ đang ngồi soi gương
Trăng nhà ai sáng một phương
Lòng Hoàng bao nỗi đoạn trường, Tố ơi ... (8)

Tơ tằm nhả mãi một đời
Khúc ngâm sầu lụy khóc người chinh phu
Ngàn dâu xa cách mịt mù
Từng ngày dài tựa ba thu khuê phòng (9)

Nghệ An, thuyền ngược xuôi dòng
Câu thơ thi xã đậm nguồn dấm hương
Xích xiềng bước bước thì vương
Ngông cuồng lưu lại thoại chương để đời (10)

"Nắng mưa là bệnh của trời" (11)
Thơ chàng bình dị như lời ca dao
Hương đồng cỏ nội ngọt ngào
Thơm vần lục bát đẹp sầu tương tư

Tình vào xứ mộng, bến mơ
Thuyền trăng ai thả bên bờ sông Ngân
Trời đêm sáng ánh trăng rằm
Chị Hằng dạo gót cõi trần vui chơi (12)

Sông dài cuồn cuộn biển khơi
Quân binh thuở trước chôn vùi nơi đâu
Bờ lau gió thổi xạc xào
Thoảng trong mặt sóng, kiếm đao trùng trùng
Thoảng trong ánh lửa bập bùng
Trống chiêng nổi dậy, đùng đùng quân oai
Tiếng rên la suốt dặm dài
Xưa nay chiến trận mấy ai còn toàn
Lặng lờ nước Bạch Đằng Giang
Bao phen máu nhuộm đỏ tràn mặt sông
Nghìn thu oanh liệt chiến công
Vạn lòng như một, con rồng cháu tiên (13)

Quê hương khói lửa triền miên
Nhớ người liệt nữ trầm mình Hát giang
Trống Mê Linh mãi còn vang
Gọi Hồn Dân Tộc dẹp tan giặc thù
Rạng ngời Anh Khí Nghìn Thu
Tâm nhang thắp kính anh thư hai Bà (14)

Này đây núi Tản, sông Đà
Năm dài tháng rộng, rượu chè say sưa
Núi sông còn vọng tiếng thơ
Nước đi, đi mãi sao chưa thấy về
Lá đào rơi rắc sơn khê
Mịt mờ tiên cảnh, đường về nơi nao ? (15)

Tầm Dương vẳng khúc tiêu tao
Thuở nào hoa lệ, má đào thướt tha
Sắc tài vang tiếng gần xa
Ngày đêm yến tiệc cầm ca vui đùa
Giòng đời trôi mãi ơ thờ
Biển dâu mấy độ lu mờ nét xuân
Thời gian phai nhạt sắc trần
Tiếng đàn đêm vắng buồn ngân nỗi lòng (16)

Chợt nghe tiếng gọi núi sông
Trường ca Chính Khí ngút tầng mây xanh
Lòng son chẳng thẹn trăng rằm
Ðời người ai chẳng một lần tử sinh (17)
Hồ, ao nào đặng cá kình
Lồng son nào đặng cánh bằng bay cao
Làm cho rõ mặt anh hào
Danh thơm muôn thuở ghi vào sử xanh ...

Vương Thanh

Thứ Ba, 28 tháng 7, 2020

Ừ THÌ TỰ TÌNH SÔNG TRĂNG... Chùm thơ: Đặng Xuân Xuyến



Ừ THÌ...

Ừ thì ngưng nửa cuộc chơi
Ừ thì chấp chới nửa vời chữ yêu
Ừ thì quánh đặc cô liêu
Ừ thì chát mặn niềm đau... Ừ thì...
*    
TỰ TÌNH

Và em ngúng nguẩy dưới thềm
Và lim dim mắt để đêm phập phồng
Và mênh mông gió ven đồng
Và tôi cùng với bến sông chòng chành.


SÔNG TRĂNG 
Vâng, từ độ ấy đến giờ
Sông trăng dẫu cạn vẫn chờ đò xưa
Cầu trời đổ một trận mưa
Cho sông trắng nước đò xưa trở về.
*

VẪN LÀ... 
- Với T.L.A - 
Vẫn là em, của ngày xưa
Vẫn là thề thốt em chưa bao giờ
Vẫn là em, cứ hững hờ
Vẫn là muôn sóng nghiền bờ, nghiến anh.
*.

MUỘN 
Quờ tay chạm phải gió lùa 
Co ro gác nhỏ đã thừa chín đông
Ngày đi cải chửa trổ ngồng
Ngày về cải rực bờ sông, chín mùa...
*
KH 
Người đi vá víu nụ cười
Tôi hong tơ ướt cũng mười năm nay
Khật khừ say tỉnh tỉnh say
Cứ ngu ngơ đợi heo may trái mùa.
*.
HOANG MƠ
- Tặng T.L.A -

Chiều tàn bước thấp bước cao
Đêm mơ hái được chòm sao lưng trời.
Niềm vui đến chỉ nửa vời
Ngẩn ngơ chi sợi tơ trời, bỏ đi.
*.
BIẾT LIỀU

Ừ thì... đêm ấy... đêm hè
Nở ngây thơ mới bị đè cưỡng yêu.
Ví rằng đêm ấy không liều
Đời trai Chí sẽ thêm nhiều thị phi...
*.
VÀ TÔI 
Một người góc chợ la cà
Một người lẩn giữa cõi ma ú òa
Và tôi một kẻ mù lòa
Ngu ngơ đặt cược quan tòa xứ gian.
*
TÌNH CHA
- Với con yêu Đặng Tuấn Hưng -

Ba mươi tư tuổi sinh con
Ngẩn ngơ bố nhủ vì con cả đời
Có con có cả đất trời
Ôm con ôm cả nụ cười thế gian.
*.
Hà Nội, ngày 13 tháng 03-2002
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

Một mớ bòng bong - Thơ Minh Phượng


Dòng thơ tôi tắt bởi vì đâu?
Một mớ bòng bong ngập vũng sầu
non nước tan hoang nghìn bão nổi
kiếp người, may rủi vạn niềm đau …

Về đâu trong những tháng năm này ?
đại dịch lan tràn giữa đắng cay
Người chết một mình, không dám gọi ….
chỉ là “con số” đó hay đây!

Bòng bong một mớ …cuộc tranh tài
Trong cuộc tử sinh, ai thắng ai?
vận nước trôi tràn theo cộng nghiệp
Còn gì trong thế giới nay mai?


Minh Phượng

Thứ Hai, 27 tháng 7, 2020

TA LẠI VỀ VỚI HUẾ - Thơ SỸ QUỲ & THANH-THANH



Ta lại về với Huế
Với Tràng Tiền, Hương Giang
Với non xanh, nước biếc
Lồng lộng bóng mây, trời…

Ngự Bình sơn , muôn thủa
Hùng thiêng dáng rồng bay
Mấy trăm năm triều Nguyễn
Mở mang nước non này

Muôn đời Huế trong ta
Phu Vân Lâu còn đó
Thế sự dẫu vần xoay
Dân còn, nước còn mãi
Vạn đại Cố Đô này

Phải giữ biển, giữ trời
Giữ đảo chìm, đảo nổi…
Nhắn người về ngoài tê
Nhắc ai vô trong nớ
Đừng quên cha, ông xưa
Đã dạy lời sinh tử

Huế ta ơi!
Mỗi lần về quê Mẹ
Lại gọi thầm Phú Xuân
Lại gọi thầm Thuận Hóa
Đất Thần thiêng Cố Đô
Muôn đời non nước Việt...
   
                        SỸ QUỲ


I HAVE RETURNED TO HUE

I have again returned to Hué City
With Trang Tien Bridge the pretty
And Huong Giang River the alluring
With clouds and sky to invite touring.

And Ngu Binh Mountain a high prize
Ever sacred like a dragon that flies,
The Nguyen kings over a hundred years
Raised the land so with others it pears.

Forever and ever Hué dwells in me
Phu Van Lau the solemn there to be.
Tho’ unfavorable the world may grow
This people can elude any blow
In this state the Old Capital will exist.

Defense of our sky and sea is urged
Even islands apparent or submerged...
Send word to those who come north
As well as go south from now forth
Not to forget our ancestors long ago
Taught us life or death to end any woe.

Oh! My so beloved Hué City
Each time I come back to you to see
I don’t fail to whisper, Phu Xuan dear
Thuan Hoa the much treasured sphere
The famous old holy Imperial Capital
Of Vietnam always remembered by all.

Translation by THANH-THANH

Cho dài sợi nhớ - Thơ Ngọc Quyên



Cho dài sợi nhớ

Giờ anh trong cõi lặng
Có nghe tiếng chim chuyền
Lao xao cành lá biếc
Cây trơ mình đứng yên.

Nhưng hồn tôi dậy sóng
Chân mây tiếng gió gào
Nỗi nhớ nhung vô tận
Ai khóc sầu mưa mau?

Tình ơi tình giông bão !
Lênh đênh phím tơ chùng
Cung thương nào bội ước
Đàn đã vội xa xăm !

Khúc từ ly còn đắm
Say đắm say tội tình
Lời thương theo gió vọng
Cô đơn tình hư không !

Theo dòng sông ngã rẻ
Chia hai nẻo bến bờ
Con thuyền tình trăn trở
Lau sậy buồn ngẩn ngơ .

Bên nầy trông bên nớ
Ngọn tóc tình bơ vơ
Ngọn tóc tình đã lỡ
Dài sợi nhớ mong chờ...


Ngọc Quyên 

Chủ Nhật, 26 tháng 7, 2020

viết cho tháng chạp - NGỒI YÊN NHÉ EM - Thơ Phạm Quang Trung & bài hoạ Mùi Quý Bồng


NGỒI YÊN NHÉ EM

Ngồi yên nhé,
xin em
đừng cử động
Tiếng lòng anh từng nốt vút lên cao
Trong không khí như có gì huyền diệu
Một nhích tay, mơ ước sẽ muộn màng.

Ừ, thế đó,
tim anh từng âm điệu
Bỗng trồi lên
theo những nhịp nhanh, mau.
Anh chợt biến thành một loài chim lạ
Cất tiếng hót như ra khỏi lồng son

Và bỗng thấy
cả một trời
ân ái
Tình yêu mình tô đậm nét mê say.
Ngồi yên nhé, xin em đừng cử động
Nhích tay thôi, mọi chuyện sẽ bình thường

Hãy lặng yên
nghe bổng trầm
giọng hát
Tìm óc anh đang hoà quyện cùng nhau
Đừng cử động làm cơn mơ chợt tỉnh
Từ Thiên Thai anh lại trở về đời 

Em ngồi yên,
và xin em
đừng nói
Hồn anh đang lơ lửng tận cung thang
Toàn không gian sáng một mầu trong trắng
Tình yêu anh tỏa rộng đến xa vời

Bao năm tháng
đã qua
anh vẫn đợi
Giây phút mà ký ức sẽ hằn sâu
Cuộc tình mình sẽ không còn thơ dại
Thú đau thương, thoáng chốc, có là bao.

Đời sống
vẫn chỉ luôn
là hư ảo
Khổ đau và hạnh phúc mãi giao hoan
Quay quắt mấy cũng không qua mệt mỏi
Em, ngồi yên, cho mộng ước ngạt ngào

Mùi Quý Bồng
07/26/2020

viết cho tháng chạp

gượm giây phút
so dây đàn
giao động
nốt đầy rơi thong thả thang bậc cao
êm ái nhé vòng tay ôm kỳ diệu
ngập ngừng trôi từng bước sóng mơ màng

thì thế nhé
mời khanh vào giai điệu
nhạc blue trầm
khói thuốc nhẹ tan mau
hãy kéo lại những đam mê mới lạ
cho đất trời xiêu đổ gót chân son

khanh, ta gọi
ái khanh à
sùng ái
quán nửa đêm còn thắp sáng cơn say
tờ áo lụa mỏng đường tơ rung động
chừng nghe như tâm lạc khúc nghê thường

và tháng chạp
và cung đàn
tiếng hát
gửi niềm vui từ thuở nọ yêu nhau
đừng về nhé quán khuya còn thức tỉnh
thì say đi khanh nhé lãng quên đời

còn dăm buổi
còn thiết tha
không nói
tiếng thời gian từng nhịp gõ lang thang
rừng hoa trắng ngoài kia là hoa trắng
trắng nguyên khôi mùa tháng chạp tuyệt vời

đừng ngần ngại
bàn tay đưa
chờ đợi
nhạc du dương-hồn lả lướt chìm sâu
trong hơi thở chợt nghe mùa hoang dại
đã nở đầy trên ngực áo chiêm bao

này khanh nhớ
đêm mầu hồng
mờ ảo
ta dìu nhau từng bước nhặt hân hoan
mai kia đó có xa chừng dặm mỏi
còn thấy xưa
khanh ạ
những ngọt ngào

Pham Quang Trung