Thứ Bảy, 25 tháng 7, 2020

Chùm Lục Bát Quốc-Nam số 1 - Thơ Quốc Nam



Em cho tôi mùa xuân
(tức Bài Hồng Hoa Phố 2)

Chiều xanh trên vạn đóa hồng,
Lung linh giọt nắng. Em đồng thiếp tôi.
Mùa xuân em đã hoa tươi,
Nét môi thắm đượm sáng ngời yêu thương.
Nơi đây có phải quê hương?
Em mang tôi đến một phương trời hồng.
Bài ca tình tự mênh mông,
Nghe trong tim nở thiên đường nhân gian.
Tôi yêu vóc dáng tiên-thần,
Mắt em là cả hồ xuân ảo huyền.
Góc Hồng Hoa Phố hữu duyên,
Như tôi và mỹ-nhân liền cánh bay.
Mai kia tiếp cuộc tình say,
Tôi mê man gọi tên này tháng giêng:
“Xuân tươi”! Chiều đã chao nghiêng,
Mùa xanh rải ngọc đưa em về nguồn.
Người tình muôn sắc quê hương,
Trăm năm ghi dấu uyên ương sum vầy.
  

Hạnh Phúc Tôi.

Tháng hai, em, đóa hoa hồng,
Ngày tình yêu đã thơm nồng ái ân.
Gởi trao hết đoạn đường trần,
Trái tim dâng hiến cho nàng thơ tôi.
Từ em nghiêng bóng bên trời,
Đêm tôi trở giấc. Bồi hồi trăng sao.
Tình yêu muộn nở kiếp nào,
Mắt môi em bỗng đổ vào tương tư.
Từ em đem giấc ngục tù,
Cột đời tôi lại thiên thu vợ chồng.
Đôi ta hạnh phúc ngọt bồng,
Trái tim tôi bỗng quay cuồng dương gian.
Gọi nhau chừng đã mê man,
Tháng hai tôi ngỡ thiên đàng, và em.
Thơ tôi tắt lịm êm đềm,
Trong vòng tay ngọc, dường quên nẻo về.


Tiếng hát Thiên Trang.

Từ em nhân dáng dịu dàng,
Âm thanh rực sáng thiên thần hoan ca.
Nét buồn thắm giấc mộng ngà,
Giọng ca em đã vang xa nghìn trùng.
Người về lưu luyến ngũ cung,
Nhạc tình em hát quê hương biển dài.
  

Mỹ nhân, quê hương mịt mù.

Tôi gọi tên em: Mỹ Nhân,
Nét môi thắm đượm dịu dàng hương hoa.
Gặp em thoáng giấc mộng ngà,
Mắt em là ánh sao sa bên trời.
Mốt mai còn chút bồi hồi,
Tôi thầm gọi mãi tên người mới quen.
Đời tôi lưu xứ triền miên,
Người tình xa cách, lạc miền cố hương,
Rồi em cũng bỏ tha phương,
Mỹ Nhân yêu quý đoạn trường đấy thôi.
Gởi em đôi nét xuân côi,
Vẫn còn ngóng đợi quê tôi biệt mù.

  
Mừng Đại Hội Văn Chương Phụ Nữ.

Xin qua một giấc mộng hoa,
Cho người trở giấc chan hòa ánh dương.
Mừng ngày Phụ Nữ Văn Chương,
Trong lòng thế kỷ yêu thương ngập tràn.
Bàn tay cầm bút thênh thang,
Nữ lưu Việt đã kết trang sử vàng.
Tự Do mở rộng tim nàng,
Dựng xây thế giới văn chương tuyệt vời.
Ngàn xưa, phụ nữ chơi vơi,
Nay về Đại Hội người người vinh danh.
Đây rồi, lịch sử Việt Nam,
Còn lưu chứng tích một lần khắc tên:
Những nữ lưu dáng dịu hiền,
Song tài hoa đã đứng riêng góc trời.
Chào mừng Đại Hội lên ngôi,
Văn Chương Phụ Nữ sáng ngời sao mai.


Biển Hồ Xuân Xanh.

Long lanh dốc biển lưng trời,
Nữ sinh “Công Chúa” một thời hoàng hoa.
Mắt huyền đọng giọt sương sa,
Trăm năm anh vẫn thiết tha yêu người.
Ba thập niên, chín trái đời,
Cách xa chừng đã bồi hồi tâm tư.
Tiếng cười em ấm hồn thơ,
Anh mang mộng mị vẽ hồ xuân xanh.
Trái tim dấy động chân tình,
Quê hương em đó, in hình bóng nhau.
An Giang sóng vỗ xanh màu,
Anh ôm mộng đẹp xây lầu ái ân.
Môi hôn thoảng nhẹ ần cần,
Trao nhau ánh mắt bạt ngàn hương xa.
Gởi thầm em giấc ngọc ngà.

  
Công Chúa Hóa Thân.

Từ trong mạch sống đong đưa,
Dung nhan em đã làm mưa bay, rừng.
Nhớ em đau giấc nghìn trùng,
40 năm vẫn đóng khung biển sầu.
Rời xa em một chiều thu,
Máu tôi chảy ngược lên mù dòng tim.
Nhớ xưa theo bóng dáng em,
Khuất xa nẻo phố, vạn đêm yêu thầm.
Em hoá thân, hàng trăm năm,
Thành Công Chúa của Tiền Giang một thời.
Tôi yêu tiếng nhẹ em cười,
Đôi môi hồng thắm, mắt trời sao sa.
Giờ đây, tôi tưởng chia lìa,
Lại thành giấc mộng ngàn hoa xuân tình.
Em ơi! Công Chúa tươi xinh,
Tôi ao ước mãi bình minh duyên lành.
Và em trọn vẹn bên “anh”. 
  

Giọt Lệ Mừng.

Người đi, tháng chín oan khiên,
Vết thương chinh chiến tách riêng nẻo đời.
Người xa biền biệt thân tôi,
Dòng cuồng lưu cũ. Đêm vơi chén sầu.
Tôi về rừng đã xưa sau,
Cao nguyên vẫn đẫm một màu xanh thông.
Mùa thu kỷ niệm mênh mông,
Bóng em ẩn hiện, loé không gian chùng.
Hôn nhau một nụ trùng phùng,
Rồi xa cách mãi những phương nhạc buồn.
Ba mươi năm vẫn cô đơn,
Trái tim tôi đã chảy dòng sông em. 
Hạ-Xuân ngắn ngủi êm đềm,
Gần bên sao vẫn xa thêm nghìn trùng.
***
Bỗng đâu em giọt lệ mừng,
Tìm nhau thấy lại một khung trời hồng.
Em chừ quả phụ đài trang,
Mỹ nhân áo trắng, tôi bàng hoàng tim.
Ôm nhau mà ngỡ mộng chìm,
Giữa lòng biển rộng của niềm chiêm bao.
Tôi thì thầm giấc ly-tao,
Gọi tên yêu dấu, nhớ sao tình đầu.
Trước gương, đôi bóng sát nhau,
Tôi say tình đẹp mộng nào xuân xanh.
Nghe như nước mắt ứa nhanh,
Trên môi hạnh phúc, trên thân thể nhầu.
30 năm giữ cho nhau,
Tình yêu thanh khiết, đượm mầu tuyết trinh.
Gặp nhau, tháng chín, thu xinh,
Đôi ta đã hiến nghĩa tình cho nhau.
Chao ôi! Giọt nhớ, giọt sầu.
Tôi / em yêu mãi ngàn sau, nồng nàn.
Bởi hoa đã nở nụ vàng,
Em e ấp thở tiếng “anh” ngọt ngào.
Giọt lệ mừng, máu dâng trào!


Bài Cao Nguyên Tình Xanh Số 2.

Tôi trên đỉnh gió, dạt dào,
Rừng thông khuất bóng, xôn xao tình nồng.
Tôi về, em có về không?
Xót xa vẫn mãi đôi dòng lệ băng.
Cao Nguyên chừ đã mênh mang,
Tôi trên giòng thác. tình xanh nhận chìm.
Em đi mất nẻo chân chim,
Có tôi, kỷ niệm thành đêm mộng buốn.
Bàn tay mấy ngón chảy tuôn,
Mùa thu bỗng mở bản trường ca điên.
Hẹn nhau kiếp khác nhé em,
Với non nước cũ, với thêm máu đào.
Thân tôi cõi tạm, xin chào,
Rời xa cuộc chiến, tìm cao nguyên tình.
Màu Alpha Đỏ lung linh,
Nàng thơ áo tím hiện hình trong tôi.
  

Bài Tình Xanh Số 3.

Chào em đôi mắt sáng hồng,
Thơm giòng lệ nhỏ đầu sông cuối hồ.
Tóc bay huyền thoại bây giờ,
Hồn tôi phương đó còn ngờ vực sao.
Cao nguyên thức giấc xôn xao,
Nụ tình xanh mở. Em trao dáng mềm.
Tôi đi giữa phố phường quen,
Quê hương khuất nẻo phía miền lao đao.
Thái Bình Dương sóng dạt dào.
Em quê nhà vọng trăng sao phương này.
Tôi trên triền núi mây bay,
Hát nghêu ngao khúc “đong đầy tình xanh”.

QUỐC NAM (2018)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét